Sở Mộ thu hồi Ma Thụ chiến sĩ vào trong không gian Hồn sủng.
Ma Thụ chiến sĩ nên đã hoàn thành nhiệm vu, thể lực tiêu hao sạch sẽ nhiên không thể nào tiếp tục chiến đấu. Kế tiếp chính là thời điểm những Hồn sủng khác xuất lực.
"Khặc khặc !”
Sở Mộ mới vừa thu hồi Ma Thụ chiến sĩ, Bạch Ma Quỷ đang canh gác trên đỉnh núi vội vàng bay trở lại, kêu lên kích động.
"Hưng phấn cái gì, ngươi nghỉ ngơi đủ chưa?"
Sở Mộ quả thật hết nói nổi, tại sao Hồn sủng của hắn con nào cũng háo chiến vậy nhỉ?
Bạch Ma Quỷ từ từ thu liễm khí thế, ngậm miệng lại tỏ vẻ biết điều. Nhưng cặp mắt vẻ vang, rạng rỡ kia không giấu được cảm xúc tà ác đang dần dần lớn mạnh.
"Lại là một quân đoàn."
Sở Mộ cười khổ nhìn đám bụi đất mù mịt ở nơi xa.
“Thật sự không biết đám sinh vật trong Ấn cốc bị bệnh gì, chẳng lẽ chúng nó bị trúng tà sao? Hay là từ nhỏ tới lớn chưa từng thấy qua tiên khí? Tại sao từng đám từng đám không sợ chết xông tới nơi này. Tiên khí đúng là trợ giúp chúng nó vượt qua cấp chúa tể, trở thành cấp Bất Hủ. Nhưng cũng phải có mạng để hưởng chứ? Không nhìn thấy thung lũng đã chất đầy thi thể rồi hay sao? Chẳng lẽ chúng nó không biết nơi này đã bị cường giả chiếm cứ?”
Sở Mộ buồn bực lầm bầm trong miệng.
"Thiếu chủ, không phải người nào cũng có cơ hội tốt giống như thiếu chủ, khi đến lúc là lập tức tiến vào cấp Bất Hủ quá mức nhẹ nhàng. Ngươi phải biết rằng những sinh vật này rất có thể đã chờ đợi mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm mới tìm thấy một cơ hội đột phá. Nếu đợi thêm nữa sợ rằng đã hao hết tuổi thọ, hoặc là đến thời kỳ già nua bị những địch nhân yếu hơn cướp đi tính mạng. Vì thế tình huống ở nơi này chính là cơ hội giúp cho chúng nó thay đổi vận mệnh, cho dù tử vong trong chiến đấu cuối cùng vẫn tốt hơn chết già trong một góc nào đó."
Ly lão nhi lên tiếng giải thích.
"Lấy thiếu chủ làm ví dụ đi, bây giờ có Trữ Mạn Nhi mới không cần lo lắng vấn đề bình cảnh. Nhưng mà mầm móng Thế Chủ Thụ chính là mục tiêu của vô số cường giả cấp lãnh tụ, từ xưa đến nay đã có không biết bao nhiêu người hi sinh vì nó. Cho dù thiếu chủ bây giờ được nàng hỗ trợ, trở thành Thủ hộ giả duy nhất của nàng, nhưng cuối cùng vẫn có một ngày đối mặt với thực tế tàn khốc. Hoặc là linh khí của nàng không còn tác dụng, hoặc là đám cường giả lãnh tụ kia điều tra ra nàng. Đến lúc đó lấy thực lực thiếu chủ căn bản chống không nổi bọn họ, bất kỳ nhân vật cấp lãnh tụ nào cũng có thể dùng một ngón tay đè bẹp ngươi. Mười người như thiếu chủ liên thủ cũng bảo vệ không nổi nàng."
Ly lão nhi bắt đầu giở thói dông dài như cũ, theo thực lực Sở Mộ tăng cường. Ly lão nhi nhắc đến những khái niệm cao xa khó hiểu lúc trước dần dần được nghiệm chứng, Sở Mộ cũng phát hiện ra lão già này đúng là trí giả trong truyền thuyết, hàng thật giá thật.
"À, trong Ấn cốc hẳn là có rất nhiều tài nguyên, chúng nó không cần thiết đâm đầu chết ở chỗ này chứ?"
Sở Mộ nhỏ giọng hỏi.
"Đúng thế, cơ hội quả thật rất nhiều, nhưng ngươi cảm thấy chúng nó lựa chọn chiến đấu với Vũ Vân Long, hay là nguyện ý khiêu chiến đám nhân loại các ngươi?"
Ly lão nhi cười nhạt, ngôn từ nhạo báng rõ ràng.
Ly lão nhi nói những lời này đả kích lòng tin Sở Mộ cực lớn, thì ra đám quỷ quái kia thấy hắn dễ ăn hiếp sao?
“Được rồi, nếu đám quái vật không biết điều kia cho rằng hắn là người yếu nhất. Vậy thì để cho chúng nó trả giá vì quyết định sai lầm đi, lấy tính mạng chúng nó tăng cao thành giọt huy hoàng cho mình. Nói thí dụ như Chiến Dã và tiểu Chập Long.”
Sở Mộ nghĩ thầm trong lòng.
Chú ngữ niệm lên. Sở Mộ triệu hồi Chiến Dã ra trước mặt mình.
"Lần trước chiến đấu còn chưa có tăng cường lên tới đỉnh phong, lần này ngươi có thể phóng thích toàn bộ lực lượng của mình, để cho đám quái vật kia biết ai mới là mạnh nhất."
Sở Mộ mỉm cười nói với Chiến Dã.
Ánh mắt Chiến Dã nhìn tới mây mù cuồn cuộn ở phương xa, đám địch nhân này mạnh hơn mấy đầu Hồn sủng cấp chúa tể chiến trường Phù Sơn rất nhiều.
"Tiểu Chập Long."
Sở Mộ niệm chú ngữ triệu hoán tiểu Chập Long ra ngoài.
Lần này đã pháo đài thực vật vững chắc, đối phương tiến công mãnh liệt cỡ nào cũng không thể xông phá đạo phòng ngự của Ma Thụ chiến sĩ trong thời gian ngắn. Tiểu Chập Long sẽ có đầy đủ thời gian thôn phệ linh hồn.
"Ù ù ù ù !”
Thanh âm đại địa chấn động kịch liệt càng lúc càng gần, thậm chí những đồi núi, rừng cây nơi quân đoàn cuồng thú đi qua bỗng nhiên sụp đổ ầm ầm.
Bụi mù tung bay cuồn cuộn, Hồn sủng hoang dã phô thiên cái địa, bầu trời bao la xuất hiện vô số sinh vật quái dị, dưới mặt đất bò đầy quái vật hình thù kinh khủng.
Sở Mộ không biết lần này tới tập kích là chủng tộc gì, cũng không biết số lượng cụ thể bao nhiêu. Chỉ từ trên khí tức mới phán đoán được thực lực chúng nó hẳn là không thua Tà Hạt.
Sở Mộ nhìn một vòng quanh đống thi thể Tà Hạt còn chưa kịp xử lý.
Con đường tu luyện vốn là như thế, chỉ những sinh vật còn sống sót bên trong ngàn vạn thi thể mới có thể nhất phi trùng thiên, trở thành cường giả chân chính.
Sở Mộ tin tưởng còn đứng cuối cùng nhất định là mình, không phải là những sinh vật kỳ quái kia. Bất kể số lượng chúng nó bao nhiêu, hắn cũng sẽ một đường giết tới, giết cho tới khi nào chúng nó biết sợ mới thôi.
---------
Huyền Môn tiên tông.
Trong khu rừng màu tím tiên diễm, vô số cành cây lắc lư theo gió, lá rụng bay loạn ở giữa không trung tạo thành khung cảnh hài hòa, yên tĩnh dị thường.
Một gã nam tử trang phục cổ quái đứng dưới tàng cây, trong miệng đang nhai thứ gì đó phát ra thanh âm khó nghe.
"Ngươi đã bao nhiêu năm không tới Tranh Minh đại địa rồi?"
Gã nam tử y phục cổ quái cười cười nói.
"Ai biết được, ta chỉ nhớ khi đó chúng ta chém giết một tràng sinh tử tại Long Uyên chiếm được giọt bia khóc đầu tiên. Quá lâu rồi !"
Một thanh âm khác truyền đến, nam tử này chậm rãi bước tới, bàn chân giẫm lên đống lá khô xào xạc.
"Ha ha, đó là trí nhớ của một đầu Long tộc, cũng không có bao nhiêu giá trị. Thế nhưng, chúng ta dựa vào đó mới biết được trên thế giới này có bia khóc tồn tại."
Cổ Tây Sa mỉm cười nhàn nhạt.
Bia khóc lưu giữ đoạn trí nhớ khi sinh vật rơi lệ, sau đó Cổ Tây Sa dốc lòng tìm hiểu mới biết được Bi Khấp Giả tồn tại.
Cổ Tây Sa là kẻ lòng dạ độc ác, giết người như ngóe, trong đầu hắn vốn không có hai chữ lương thiện, hay là thương hại người khác. Đừng nói là không được Thiên Giới Bi lựa chọn, cho dù chọn trúng hắn cũng chưa chắc giọt lũy được nửa giọt bia khóc.
Cho nên, hắn quyết định đi trên con đường đối lập với Bi Khấp Giả, dùng phương thức giết người cướp đoạt bia khóc nhằm tăng cường thực lực của mình.
Mỗi một giọt bia khóc lưu giữ một đoạn trí nhớ khác nhau, dần dần Cổ Tây Sa cảm thấy việc cướp đoạt bia khóc và lấy phần tình cảm người khác lưu lại làm thú vui.
Đối với loại người như hắn, tình cảm là thứ xa xỉ không hề chân thật. Cuối cùng sẽ có một ngày bị hiện thực đào thải tàn khốc, thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, nếu tâm tư yếu đuối làm sao vượt qua được khảo nghiệm của vận mệnh?
"Tại sao ngươi tới Tranh Minh thành, lãnh tụ hải quân Ô Bàn tôn kính?"
Cổ Tây Sa mỉm cười hỏi.
"Là vì một nữ nhân."
Gã nam tử đầu tóc xanh biển nói.
"À? Nguyên thủ hải quân đại nhân của chúng ta lại vì một nữ nhân vượt qua đoạn đường ngàn dặm xa xôi, ngươi không sợ con cọp cái trong nhà trở mặt?"
Cổ Tây Sa nở nụ cười chế giễu.
"Có một vài nữ nhân không chỉ để tìm niềm vui. Ngươi biết chuyện tình ở Tịch Tĩnh Lâm không?"
Gã nam tử tóc xanh nhàn nhạt hồi đáp.
"Biết, đại sự cỡ đó làm sao không biết. Nguyên thủ đại nhân hẳn là mò được không ít chỗ tốt? Ha ha ha !"
Cổ Tây Sa cười rú lên quái dị.
"Chỗ tốt? Ờ, một chút !"
Gã nam tử tóc xanh khẽ lắc đầu, tiếp tục nói:
"Cái chúng ta muốn là mầm móng Thế Chủ Thụ, đáng tiếc không ai tìm thấy."
"Chuyện này có quan hệ gì tới nữ nhân ngươi đang tìm?"
Cổ Tây Sa hỏi.
"Bởi vì chỉ có một mình nàng biết được vị trí mầm móng Thế Chủ Thụ ở chỗ nào. Hiện tại cả Ô Bàn đại địa đều biết mầm móng Thế Chủ Thụ đang ở trên tay một nữ nhân."
Gã nam tử tóc xanh chậm rãi nói.
"Nữ nhân kia là ai?"
Cổ Tây Sa lộ vẻ hứng thú, hỏi tiếp.
"Là người của Trữ Thị thế triều, nhưng cái đám Trữ Thị thế triều ngu xuẩn không biết chuyện này tự nhiên thả nữ nhân kia chạy mất rồi. Bọn họ bây giờ đã phái người đi khắp thế giới tìm nàng. Cổ huynh đệ, bia khóc cuối cùng chỉ là truyền thuyết, ngươi có thấy từ xưa tới nay có người nào thông qua bia khóc tiến vào lĩnh vực kia không?"
Gã nam tử tóc xanh nói.
"Ta tin tưởng có, hơn nữa nhất định phải có."
Cổ Tây Sa trả lời rất nghiêm túc.
"Được rồi, nhưng ngươi cũng không thể buông tha một cơ hội tốt như thế. Ngươi hẳn là biết rõ giá trị của mầm móng Thế Chủ Thụ nhỉ?"
Gã nam tử tóc xanh cười nói.
"Ngươi muốn ta giúp ngươi tìm nữ nhân kia? Người ta đã rời khỏi Ô Bàn đại địa, ngươi làm sao biết được nàng đi tới Tranh Minh đại địa?"
Cổ Tây Sa nghi ngờ hỏi.
"Ta hoài nghi nàng đang ở Tranh Minh đại địa."
Gã nam tử tóc xanh nói.
"Trên thế giới này nữ nhân nhiều như vậy, ngươi bảo ta làm sao tìm được? Ít nhất bia khóc có thể nhắc nhở ta phụ cận có Bi Khấp Giả."
Cổ Tây Sa lại hỏi tiếp.
Vừa nhắc tới chuyện này, Cổ Tây Sa không nhịn được nghĩ đến vấn đề trên chiến trường Phù Sơn, lúc đó bia khóc của hắn đã có cảm ứng rõ ràng. Sau khi điều tra vài ngày, hắn đã khẳng định Sở Mộ là Bi Khấp Giả rồi, nhưng mà sau này tiếp xúc mới phát hiện không phải.