Dùng tốc độ của Vong Mộng thì đi ngang Tân Nguyệt Chi Địa không tốn bao nhiêu thời gian.
Rất nhanh mọi người đã tới được Bạch Yểm Ma thành.
Trong Bạch Yểm Ma thành nghỉ ngơi một thời gian, mọi người liền vào Hằng hải.
Thời điểm nghỉ ngơi Sở Mộ hỏi Triêu thái tử một vấn đề mà hắn nghi hoặc, chính là tại sao phải đi thuyền?
Nếu như biết bay thì có phải không cần đi thuyền không?
Tốc độ thuyền lại chậm, dùng tốc độ của thuyền thì mất năm nào mới đi tới nơi?
- Các ngươi không biết rồi.
Tang Anh cao thâm mạt trắc cười cười, mở miệng giải thích:
- Hải dương khổng lồ hơn lục địa rất nhiều, lục địa thì chúng ta tùy tiện có thể tìm được nơi nghỉ ngơi, kỹ năng sinh tồn dã ngoại rất mạnh, đối với chúng ta mà nói lục địa không có bao nhiêu nguy hiểm cả. Nhưng ở hải dương thì khác. Trên biển đúng là có đảo, nhưng mà trên biển rộng chân chính có khả năng một tháng không nhìn thấy hòn đảo nào, đi lại trong thời gian dài như thế, cho dù sinh vật phi hành cũng phải dừng lại nghỉ ngơi. Cho dù là có thể bay đi, ngươi cũng không thể xác định được con hải thú nào xông lên công kích ngươi nha, còn có rất nhiều nhân tố không ổn định, nếu như không có thuyền thì chúng ta mệt nhọc không chịu nổi.
Sở Mộ cùng Triêu thái tử cũng không hiểu biển cả, nghe Tang Anh giải thích thì cảm thấy có chút đạo lý.
Bạch Yểm Ma thành có một chiếc thuyền rất tốt.
Chiếc thuyền này làm từ xương và da của động vật biển Đế Hoàng đỉnh phong, chiều dài chừng năm mươi mét, dung nạp hai mươi mấy người là không thành vấn đề gì.
Tang Anh cũng không phải rất hài lòng với con thuyền này, hắn cảm thấy muốn tới Hằng hải thì đội thuyền ít nhất cũng phải là cấp chúa tể, nếu không thì một cơn sóng mạnh thì cả con thuyền sẽ nát bấy.
Nhưng có còn hơn không, Tang Anh chỉ có thể tạm thời thông qua, ý định đi lên cải tạo bên trong.
Sở Mộ thật sự không ngờ Tang Anh còn có thể cải tạo thuyền, xem ra chọn hắn đi cùng là đúng rồi.
Bạch Yểm Ma tạo thuyền không phải do nhân loại khu động, trên xương cốt động vật biển có khắc thủy trận. Trận đồ này có khảm rất nhiều tinh hạch thủy hệ, có thể cung cấp động lực cho thủy trận.
Thủy trận này có thể phóng thích kỹ năng cột nước đơn giản nhất, sau khi phóng thích kỹ năng cột nước sẽ hình thành hiệu quả phun ra, như vậy con thuyền có thể chạy như bay trên biển.
Tại Tân Nguyệt Chi Địa chỉ có thuyền xa hoa mới có thủy trận này, mà mái chèo cũng là xương cốt của động vật biển. Tốc độ thôi động cũng nhanh, không kém tốc độ chạy của sinh vật Đế Hoàng chạy trên đất bằng.
Đương nhiên tốc độ Đế Hoàng đỉnh phong không thể thỏa mãn những cường giả chúa tể như Sở Mộ, trong không gian giới chỉ của Tang Anh cái gì không có nhưng thiết bại tạo thuyền có một đống lớn, Sở Mộ cùng Triêu thái tử trông thấy thằng này đổ một đống thứ trên bong thuyền thì kinh ngạc, hoài nghi thằng này có phải phân rã một con thuyền trong không gian giới chỉ hay không.
Thời gian kế tiếp Tang Anh bắt đầu sự nghiệp cải tạo vĩ đại của hắn, hắn đem thủy hệ tinh hạch đổi thành huyền thủy hệ, loại động lực này có thể giúp thuyền chạy như cấp chúa tể.
Biển cả vẫn màu lam, hào quang của mặt trời không ngừng lấp lánh theo sóng nước.
Nước biển rực rỡ tươi đẹp, một cột nước cao hơn chục mét xẹt qua biển cả, yên lặng lưu lại một vệt nước dài trên biển.
...
Ban đêm trời quang đãng không mây, màn đêm cùng hải dương liền cùng một chỗ, không phân rõ đâu là biển cả đâu là bầu trời.
Phược Phong Linh bố trí kết giới chung quanh thuyền, mặc dù tốc độ chạy nhanh hơn nữa thì gió thổi tới cũng nhu hòa hơn nhiều.
Thời điểm vào đêm Triêu thái tử, Hạ Chỉ Hiền cùng Tang Anh đang tĩnh tu hoặc ngủ trong phòng của mình.
Sau một tháng chạy như bay trên biển mọi người cũng ý thức được tầm quan trọng của thuyền.
Đến cấp Hồn Tể xác thực có thể nghỉ ngơi trên lưng của sinh vật dực hệ, nhưng mà trường kỳ như vậy không thể có giấc ngủ tốt, đối với tinh thần là tra tấn, có gian phòng, có giường chiếu còn có thuyền tùy ý đi lại, ít nhất tinh lực có thể duy trì dồi dào, cũng không cần thời khắc nào cũng thay đổi, thay thế hồn sủng dực hệ, tiêu hao thể lực hồn sủng không còn.
Những linh kiện trên bong thuyền đã được Tang Anh thanh lý, bong thuyền sạch sẽ có một tiểu hồ ly đang chạy qua chạy lại, dáng điệu ngây thơ tinh khiết.
Tiểu hồ ly này tự nhiên là Thiên Tiên Băng Trớ Ấn Yêu Hồ, tiểu gia hỏa này hiện giờ đã bảy tám đoạn, nhưng nhìn nó giông như ấu sủng hơn.
Tiểu băng hồ đuổi theo cái đuôi của mình, đuổi mãi vẫn không được, nó nhảy lên nhẹ nhàng, nhảy đến bong thuyền, nhảy vào trong ngực của u linh công chúa phát ra âm thanh nỉ non.
Cẩn Nhu công chúa có thể chạm vào thân thể của tiểu yêu hồ, nàng cúi đầu nhìn qua tiểu gia hỏa đáng yêu này, khóe môi hiện ra một tia vui vẻ, dùng nhẹ tay khẽ vuốt bộ lông của tiểu yêu hồ.
Sở Mộ lúc này đang đứng trên bong thuyền, hắn liếc mắt nhìn qua Cẩn Nhu công chúa yêu kiều, trong đầu hiện ra hình ảnh thật lâu không thấy.
Nhớ rõ khi đó mang theo thiếu nữ u buồn này đi trên thuyền, luôn cho Sở Mộ cảm giác khắc sâu.
Nhưng mà khi Diệp Khuynh Tư tiến vào thì thân ảnh của nàng dần giảm đi.
Cẩn Nhu công chúa biết rõ Sở Mộ ở bên cạnh, lại đưa mắt nhìn qua Sở Mộ.
Có được Độc Tâm Thuật nàng tự nhiên biết rõ Sở Mộ đang suy nghĩ lại một ít chuyện.
- Ta nhớ được khi đó ngươi vẫn còn đang học chú ngữ trên thuyền đấy.
Âm thanh của Cẩn Nhu công chúa như tiếng ca truyền tới, mang theo vài phần dí dỏm.
Sở Mộ xấu hổ gãi gãi đầu, thì ra nàng vẫn còn nhớ rõ, Sở Mộ cho rằng nàng đã sớm quên.
- Ta còn nhớ rõ ngươi bại hoại cưỡng ép ta ở Cổ thành, còn dõng dạc nói cái gì Sở đại thế gia.
Cẩn Nhu công chúa phát ra tiếng cười.
Hôm nay nàng cố ý trêu đùa hí lộng Sở Mộ.
- Ách...
Sở Mộ mặt già đỏ lên.
Thời điểm ở Cổ thành thì Sở Mộ sợ hãi tiểu Mạc Tà dị biến bị vạch trần, quyết đoán cưỡng ép nàng.
Cũng không lâu lắm Sở Mộ gặp được nàng ở Sở đại thế gia.
Hơn nữa Sở Mộ cùng Cẩn Nhu công chúa quyết đấu, lúc ấy Sở Mộ không chút che dấu biểu đạt tình ý của mình.
Chuyện này Diệp Khuynh Tư cũng ở đó, tuy khi đó quan hệ với Diệp Khuynh Tư còn không tới mức nào, về sau Diệp Khuynh Tư không ít lần hỏi Sở Mộ lúc ấy nói gì với Cẩn Nhu công chúa.
- Lúc ấy tuổi còn rất trẻ.
Sở Mộ chỉ có thể mày dạn mặt dày đem chuyện này đổ cho mình còn trẻ.
- Ngươi bây giờ cũng không già đâu.
Cẩn Nhu công chúa mân mê bờ môi, hiển nhiên không hài lòng Sở Mộ qua loa như thế.
Sở Mộ cười hắc hắc, đem chuyện này bỏ qua một bên.
Trên thực tế trong nội tâm Sở Mộ rất rõ ràng, bỏ qua chính là bỏ qua.
- Ngay từ đầu ta cảm thấy được có thể đọc hiểu nhân tâm là một chuyện thú vị, nhưng mà ta dần dần phát hiện đọc được đôi khi rất tàn khốc...
- Vậy ngươi không nên đọc, có một số việc không biết sẽ tốt hơn, hiểu rõ chỉ làm phiền não hơn mà thôi.
Sở Mộ nói ra.
- Ngươi có muốn biết suy nghĩ trong lòng Thanh Y không?
Cẩn Nhu công chúa nhẹ giọng hỏi.
Sở Mộ lắc đầu.
Trong lòng Mục Thanh Y nghĩ cái gì chính mình làm sao có thể biết rõ.
- Vậy ngươi có muốn biết hay không, ta có thể nói cho ngươi biết.
Cẩn Nhu công chúa bay tới bên người Sở Mộ, lộ ra tươi cười thần bí.
- Ách, có quan hệ cái gì?
Sở Mộ cũng không phải người bát quái.
- Đương nhiên là có quan hệ tới ngươi.
- Vậy thì thôi.
Sở Mộ nói ra.
- Kỳ thật ngươi cũng biết phải không?
- Cái này...
Sở Mộ lại gãi gãi đầu, hắn lại đổi chủ đề khac:
- Tùy tiện đọc lòng người là không lễ phép.
- Được rồi, ta không đọc tâm của ngươi nữa.
Cẩn Nhu công chúa nói ra.
- Ta ngược lại có hứng thú muốn biết nội tâm của ngươi nghĩ cái gì đấy?
Sở Mộ mỉm cười, hắn cảm thấy bị trêu đùa hí lộng cũng không hay, phải phản kích một chút.
- Ta?
Ánh mắt Cẩn Nhu công chúa có chút né tránh, dường như bị Sở Mộ nhìn thấu tâm tư.
Đợi Cẩn Nhu công chúa đang suy nghĩ thfi tươi cười trên mặt Sở Mộ biến thành xấu xa, Cẩn Nhu công chúa lập tức ý thức được thằng này cố ý hí lộng mình, le lưỡi, nói:
- Không nói cho ngươi.
Nói xong thân thể Cẩn Nhu công chúa nhẹ nhàng bay lên, bay vào phòng ngỏ trên tàu.
Một lát sau Cẩn Nhu công chúa như con nai con khủng hoảng vội vội vàng vàng bay trở về bong thuyền.
Sở Mộ nhìn thấy nàng đỏ mặt quay về, lộ ra một tia khó hiểu nói:
- Như thế nào?
Đôi má Cẩn Nhu công chúa càng đỏ, nếu không phải trạng thái u linh thì bộ dáng kia nhất định hết sức mê người.
- Hai người bọn họ đang ở trong gian phòng...
Sau khi Cẩn Nhu công chúa hóa thành u linh thì có thói quen bay xuyên qua vật thể, kết quả vừa rồi không nghĩ tới lại đi qua gian phòng của Hạ Chỉ Hiền nhìn thấy thứ không nên thấy, nàng đỏ mặt lên.
Sở Mộ cũng là người từng trải, rất nhanh bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng hiện ra tươi cười hiểu ý.
Hai người này đúng là có gian tình.
- Lưu manh! Không cho phép nghĩ ngợi lung tung!
Đôi má Cẩn Nhu công chúa càng đỏ, thở phì phì trừng mắt nhìn Sở Mộ.
- Ách...
Sở Mộ quên Cẩn Nhu công chúa có thể nhìn thấu nhân tâm, mới vừa rồi là suy nghĩ bình thường của nam nhân.
Cẩn Nhu công chúa không dám trở lại phòng nhỏ, đứng ở bên Sở Mộ lại phát hiện gia hỏa này đang suy nghĩ kỳ quái, tức giận trốn ra sau thuyền.
Sở Mộ cũng không có đi để ý da mặt Cẩn Nhu công chúa mỏng, ánh mắt của hắn nhìn qua biển cả, ánh sao chiếu xuống biển hiện ra trong mắt Sở Mộ, ánh mắt của hắn từ từ khác lạ.
Tâm tư của Sở Mộ phiêu động, khi thì nhớ lại chuyện ở Yểm Ma Đảo và Tù Đảo, khi thì nhớ lại cảnh mình đang đi bên Dạ.
- Dạ, rốt cuộc ngươi ở chỗ nào, vì cái gì ta vẫn không tìm được ngươi?
Sở Mộ thì thào tự nói ra.
Linh hồn cùng linh hồn liên hệ có đôi khi khoảng cách cảm ứng rất xa.
Nhưng mà không biết tại sao linh hồn của Dạ lại ngăn cách với hắn, làm cho Sở Mộ cảm giác không thấy sóng tinh thần nào của nó cả, loại cảm giác này dường như bị phân cách.
Dạ Chi Lôi Mộng Thú, Sở Mộ còn nhớ rõ tại Tù Đảo lần đầu tiên gặp Dạ Chi Lôi Mộng Thú thì tình hình nó cao ngạo, đôi màu đen linh động lãnh khốc nhìn chằm chằm vào Mạc Tà.
Nó cô độc chạy trốn trong rừng rậm, thân hình đen nhánh dung nhập vào bóng tối, chỉ có cái đuôi và lưng mang theo một chút màu trắng nhẹ nhàng tiêu sái vượt qua...