Sai khi rời khỏi phong điện, Sở Mộ lại một lần nữa đến Thiên Giới bia.
Thiên Giới bia có ghi một ít bí văn chỉ dẫn, nói cho Sở Mộ biết nơi thú hồn cổ xưa từng đi qua.
Trí nhớ của Sở Mộ hiện ra hòn đảo to lớn đã từng gặp qua, Sở Mộ mơ mơ hồ hồ miêu tả bộ dáng của hòn đảo đó.
- Yêu mộ! Chỗ đó nhất định là yêu mộ!
Ly lão nhân lập tức kêu lên.
Ly lão nhân có đi qua yêu mộ, Sở Mộ miêu tả như vậy thì Ly lão nhân có cảm giác phi thường tương tự yêu mộ.
- Ly lão nhân, có lẽ ngươi biết đi yêu mộ thế nào chứ?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
Ly lão nhân chỉ ra một con đường, đó là con đường đi thông tới yêu mộ, nơi đó là nơi của yêu linh, yêu mộ chính là thánh địa của chún, Sở Mộ tin tưởng đã nhiều năm như vậy Dạ nhất định sẽ tìm được yêu mộ.
Bây giờ có lẽ là thời điểm Dạ nên trở về, trong nội tâm Sở Mộ lúc này có rất nhiều nhớ thương. Mặc kệ lần này có thể tìm được vật phẩm hàng phục cổ xưa Giao Nhân hay không, Sở Mộ cũng phải đi Hằng hải một chuyến.
Sở Mộ là chuyện gì cũng rất dứt khoát, đã quyết định đi thì cũng nên trực tiếp xuất phát ngay.
Sở Mộ cùng Cẩn Nhu công chúa cùng đi về thành Vạn Tượng một chuyến, đem chuyện của mình gặp được trong Phong điện nói cho Liễu Băng Lam nghe một chút.
Chuyện này làm cho Liễu Băng Lam cùng chúng nguyên lão phi thường khiếp sợ, bọn họ không ngờ Tân Nguyệt Chi Địa lại tồn tại lâu và cường thịnh như vậy.
Sau khi thông báo xong thì Sở Mộ liền ý định trược tiếp đi tới Hằng hải.
Nhưng tiến về Hằng hải còn có một điểm vô cùng đau đầu, chuyện này chính là Sở Mộ không có hồn sủng thủy hệ.
Sở Mộ có thể bay trên không trung là không sai, nhưng phía dưới không có đất liền, là đại dương mênh mông, không nghĩ qua là có thể bị cuốn vào trong hải vực, sức chiến đấu của Sở Mộ cũng giảm bớt rất nhiều.
Hơn nữa Sở Mộ bán ma hóa và Mạc Tà đều là hỏa thuộc tính, tại Hằng hải mà gặp sinh vật ngang cấp sẽ bị khắc chế rất nhiều.
Nhất định phải có một ít hồn sủng sư thủy hệ đi cùng.
Năm gần đây lục tục có không ít hồn sủng sư bên ngoài mộ danh mà tới. Trong đó có không ít người lấy được huyền vật trong thánh vực, trong đó còn có không ít cao thủ chúa tể trung đẳng, bọn họ cảm thấy phi thường hứng thú với tài nguyên của Tân Nguyệt Chi Địa. Đã có ý định ở lại lâu.
Hiện tại thành Vạn Tượng đã có Vân Môn lão nhân tọa trấn, Sở Mộ căn bản không cần lo lắng những tên này có tâm làm bậy gì đó, cho dù có thì thành Vạn Tượng dần dần nô nức tấp nập quân đoàn cấp Đế Hoàng và cấp chúa tể không phải bày trí.
Trải qua Liễu Băng Lam dẫn tiến, một gã cao thủ thủy hệ Tang Anh đi tới, hắn có ý đi Hằng hải dạo chơi.
Tang Anh là người Hạ Cương, thuở nhỏ ưa thích biển và ưa thích hồn sủng thủy hệ, hắn đi ngang qua không ít hải dương rồi.
Lần này Tang Anh đi vào Tân Nguyệt Chi Địa thật sự không phải là vì thánh vực, mà là muốn đi xuyên qua Tân Nguyệt Chi Địa đến Hằng hải.
Một người đi đường rất tẻ nhạt, cho dù phần lớn thời gian Tang Anh vượt qua như vậy nhưng nếu như có người cùng đi vào thì không thể tốt hơn.
Đương nhiên Tang Anh yêu cầu đồng đội cũng phi thường cao, nếu như là cản trở thì hắn tình nguyện đi một mình còn hơn.
Tang Anh đến Tân Nguyệt Chi Địa thì được Liễu Băng Lam mời làm khách, Tang Anh trước kia nghe nói qua một ít sự tích nữ tôn của Tân Nguyệt Chi Địa, ở đây xem xét quả nhiên là xinh đẹp vô song, khí chất xuất chúng.
Nhưng mà Tang Anh không ngờ bỗng nhiên Liễu Băng Lam có ý bảo mình dẫn tiến con trai nàng đi vào Hằng hải.
Tang Anh biết rõ Liễu Băng Lam đã là mẫu thân, tâm tình cũng có ý định hơn phân nữa. May mà Tang Anh cũng không phải là loại người vô cùng chấp nhất, mục tiêu chính thức của hắn chính là Hằng hải.
Đương nhiên Tang Anh cũng không biết là Liễu Băng Lam dẫn tiến người cho mình có bao nhiêu thực lực, nói không chừng là tiểu tử chưa hiểu đời.
- Ngươi tốt. Tại hạ Tang Anh.
Xuất phát từ lễ tiết Tang Anh vẫn khách khí dò xét Sở Mộ một phen, sau đó vươn tay hữu hảo.
Sở Mộ bắt tay hắn, mở miệng nói:
- Ngươi đi qua Hằng hải rồi?
Tang Anh lắc lắc đầu nói:
- Những hải dương khác ta đi qua không ít.
- Ân, ngươi quen thuộc hải dương là được.
Sở Mộ nói ra.
- Như thế nào? Ngươi đã từng đi qua biển rồi à?
Tang Anh nhíu mày hỏi.
- Không phải.
Sở Mộ cũng không nhận ra đoạn thời gian mình ở Yểm Ma đảo là đi qua biển, hải dương to lớn không cách nào tưởng tượng được.
Tang Anh cười khổ liếc mắt nhìn Liễu Băng Lam, quả nhiên Liễu Băng Lam thật sự bảo mình dẫn theo một tiểu hài tử không hiểu chuyện ra biển.
- Sau khi ra biển tận lực nghe ta nói, hải dương nguy hiểm hơn xa lục địa...
Tang Anh bất đắc dĩ không nói gì, nhưng hắn vẫn nhìn ra Sở Mộ là một gã Hồn Tể, nếu như cả cấp Hồn Tể không đạt tới thì Tang Anh nhất định sẽ không mang theo.
Sở Mộ không rành về biển cả, trước mặt có một chuyên gia, chuyện này tốt nhất nên nghe theo hắn.
- Ta còn có ba bằng hữu muốn đi cùng.
Sở Mộ nói ra.
- Ba, thực lực như thế nào đây?
Tang Anh hỏi.
- Đều là Hồn Tể.
...
Sau khi làm quen một lúc thì Sở Mộ dựa theo ý của Tang Anh mang theo đồ thiết yếu khi đi trên biển, liền ý định xuất phát.
Sau khi tập hợp ở quảng trường thành Vạn Tượng thì Sở Mộ đem ba người khác giới thiệu cho Tang Anh biết.
- Vị này chính là Triêu Lãnh Xuyên, thái tử cung điện.
Sở Mộ chỉ vào Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
Triêu Lãnh Xuyên sau cuộc chiến lần trước thực lực bây giờ tăng nhiều, Sở Mộ hỏi thăm hắn cấp bậc gì thì thằng này còn thừa nước đục thả câu.
Khổ tu chừng một năm làm chủ sủng của Triêu Lãnh Xuyên thực lực tăng lên không ít, hơn nữa nhất định là ở Vạn Hành Hương Vực lấy được thứ tốt, nếu không sẽ không vinh quang như vậy.
- Vị này chính là Hạ Chỉ Hiền, phụ trợ hồn sủng sư.
Sở Mộ chỉa chỉa nữ nhân thùy mị mười phần bên cạnh Triêu thái tử, là nữ nhân thành thục xinh đẹp.
Hạ Chỉ Hiền xuất hiện ngược lại ngoài ý liệu của Sở Mộ, trước đó không lâu Sở Mộ mới biết được Triêu thái tử tiến về Vạn Hành Hương Vực đã đi cùng Hạ Chỉ Hiền, Hạ Chỉ Hiền phụ trợ hắn, sau đó hắn thành công xông vào chỗ sâu của Vạn Hành Hương Vực đạt được chỗ tốt, Hạ Chỉ Hiền không thể bỏ qua công lao.
Lúc này lệnh trừng phạt của Hạ Chỉ Hiền được biến thành giam lỏng ở thành Hướng Vinh ba năm, cũng phục vụ cho thành Hướng Vinh. Xem như trừng phạt nhẹ nhàng lắm rồi, trải qua nghĩ sâu tính kỹ nên Liễu Băng Lam đặc xá nàng, cho nàng hiệu lực vì cung điện.
Hạ Chỉ Hiền trung thành với Vũ Sa, Vũ Sa hiện tại đã bị Sở Mộ thu phục chiếm được, Hạ Chỉ Hiền đương nhiên phải thức thời.
Nhưng mà Hạ Chỉ Hiền cùng Triêu thái tử đi lại gần như vậy, bên trong có cái gì không thể cho ai biết thì chỉ có lúc nhàn rỗi khảo vấn Triêu thái tử mà thôi.
Thực lực Vũ Sa tăng lên có ý nghĩa Hạ Chỉ Hiền cũng nhận được chỗ tốt, Hạ Chỉ Hiền với tư cách phụ trợ hồn sủng sư, năng lực phụ trọ của nàng rất mạnh, hơn nữa nàng cũng có được hồn sủng thủy hệ, chuyện này tạm thời giải quyêt vấn đề vịt trên cạn của Sở Mộ.
- Không phải nói ba người sao? Còn có một vị đâu rồi?
Tang Anh nói ra.
- Nàng không ở nơi này, đợi lát nữa ngươi sẽ biêt thôi.
Sở Mộ nói ra.
...
Sở Mộ triệu hồi Vong Mộng, bảo tất cả mọi người nhảy lên Vong Mộng thì bay tới thành Vạn Tượng.
Ám tử sắc thiểm điện Phượng Hoàng cơ hồ là tiêu chí thân phận của Sở Mộ, Sở Mộ khống chế Vong Mộng bay lên cao thì vạn người dưới quảng trường nhìn lên, phát ra từng đợt kinh hô.
- Là Phượng Hoàng của Sở vương ah! ! !
- Người phía trên nhất định là Sở vương rồi.
- Vừa rồi ta đã cảm thấy người nọ thật quen mặt, thật sự không ngờ là hắn.
Một ít người ảo não nói ra.
Sở Mộ tại thành Vạn Tượng vẫn xuất quỷ nhập thần, đừng nói là người bình thường, cho dù là cao tầng cung điện muốn gặp Sở Mộ cũng khó khăn, cho nên Sở Mộ ở trong sân nhỏ cũng không tạo thành bao nhiêu oanh động, nhưng hiện giờ thì khác.
Tang Anh cúi đầu nhìn qua dân chúng cuồng diệt dưới quảng trường, hồi lâu mới kinh ngạc thu hồi ánh mắt nhìn Sở Mộ.
- Ngươi chính là chủ nhân lãnh thổ Tân Nguyệt Chi Địa vừa độc lập ở Hạ Cương sao-- Sở Mộ?
Đột nhiên Tang Anh ý thức được cái gì, kinh hô lên.
- Ta còn tưởng rằng ngươi biết rồi đấy...
Sở Mộ cười khổ.
- Ách... Thất kính thất kính.
Tang Anh thu hồi bất mãn trong lòng của mình lại..
Tang Anh thật không sự có ý thức được người trẻ tuổi trước mặt mình chính là Tân Nguyệt Chi Địa Vương!
Một cổ thế lực có thể đánh bại toàn bộ cường giả của Địa Cảnh cấp bảy, hơn nữa còn là nam tử mang lại nhiều truyền kỳ cho các Hạ Cương, Tang Anh cũng bắt đầu thu liễm cao ngạo của mình, dù sao so với nam tử có thể khiến lãnh thổ độc lập thì sự tích hắn xuyên qua nhiều biển cả không có ý nghĩa gì.
Sở Mộ xác thực không biết tên của mình truyền ra xa như vậy.
Cấp bậc của Vong Mộng đã là chúa tể trung đẳng, tốc độ phi hành tương đối nhanh.
Vong Mộng đạt tới chúa tể trung đẳng thì quy công cho những cường giả Liễu Băng Lam mời chào.
Huyền vật của Hoàng tộc không dễ tìm cho lắm, Liễu Băng Lam biết được trong một cường giả bên ngoài có huyền vật hoàng tộc liền trực tiếp bỏ ba ngàn huyền ra mua sắm, sau đó cho Sở Mộ, Sở Mộ mới thành công giúp Vong Mộng bước vào chúa tể trung đẳng.
Thánh vực hiện tại đang không ngừng đào móc, Tam đại cung điện đã dần dần khống chế rất nhiều tài nguyên, kể cả huyền vật cũng có trữ hàng một ít.
Bây giờ đang ở thành Vạn Tượng, tổng cộng có hai mươi tên cường giả cấp chúa tể và cao thủ bên ngoài là ba mươi.
Năm mươi tên cường giả chúa tể không tính là nhiều, nhưng mới một năm đã có hiệu quả như vậy đã rất khó được. Chắc hẳn qua vài năm nữa thì chúa tể trong thành Vạn Tượng sẽ tăng lên nhiều..
Trừ các loại huyền vật cho hoàng tộc ra, Liễu Băng Lam cho Sở Mộ huyền vật tam cấp băng hệ, huyền vật tam cấp quỷ hệ.
Có hai kiện huyền vật này giúp cho Sở Mộ tăng Băng Không Tinh Linh, Quỷ Khung Quân Vương lên chúa tể cấp thấp.
Sở Mộ lại xuất phát đi Hằng hải, liền đem Băng Không Tinh Linh cùng Quỷ Khung Quân Vương cường hóa tới chúa tể cấp thấp.
Trên tay của Sở Mộ còn có huyền vật ngũ cấp phong hệ và điện hệ, huyền vật ngũ cấp băng hệ và ám hệ.
Phược Phong Linh lịch lãm rèn luyện đạt tới mười thành cho nên chọn thời gian xong, Sở Mộ trực tiếp cường hóa cho Phược Phong Linh, Phược Phong Linh có thể tăng lên chúa tể trung đẳng.
Băng Không Tinh Linh lịch lãm rèn luyện vẫn bằng không, nhưng mà trong chiến đấu ở Hằng hải sẽ không thiếu phần của Băng Không Tinh Linh, chắc hẳn dùng không bao lâu có thể bước vào chúa tể trung đẳng.