Đã nhiều ngày nàng vẫn bận rộn ở trong phòng bếp, mỗi ngày bận rộn đến mòn da cạn sức, tiều tụy không chịu nổi, ban đêm còn có thể bị gọi dậy một lần đi làm đồ ăn khuya cho Tiêu Đạc, hơn nữa còn phải làm một phần cháo khê thêm hành.
Như thế trải qua tiếp, nàng cũng thật sự là chịu không nổi.
Tuy rằng trong phòng bếp có các loại nguyên liệu nấu ăn cho nàng dùng, có thể làm ra các loại đa dạng để điều trị thân thể mình, nhưng A Nghiên cũng hiểu được, chỉ là trị phần ngọn không trị được gốc.
Nàng bây giờ hàng đêm khó có thể đi vào giấc ngủ, đôi khi vừa chợp mắt là rơi vào mộng, trong mộng tối tăm u ám, có Sài đại quản gia, cũng có Tiêu Đạc, cũng có Phi Thiên, cảnh trong mơ giống như một nồi cháo khê quanh quẩn trong đầu, nhưng lúc tỉnh lại, chỉ để lại một mảnh kinh sợ trong lòng nàng, không thể nhớ được đến cùng phát sinh chuyện gì.
Một ngày lúc chạng vạng, thật vất vả bận xong, trên người nàng quấn một kiện áo bông, chết lặng đi ở trong sân, lúc này đã sắp đầu xuân, trong viện không còn suy sút hoang vắng, giữa cành khô trơ trọi gian ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít màu xanh.
Nàng hít một hơi thật sâu, cảm thụ hơi thở ngày xuân, trong lòng cũng có ngàn vạn cảm xúc.
Cũng không biết cha mẹ đệ đệ thế nào, còn có Hà ŧıểυ Khởi, đến giờ vẫn không nghe thấy ai nhắc tới.
Đang nghĩ tới đây, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Tiếng bước chân kia không nhẹ không nặng, có chút đều đều, vừa nghe hẳn không phải người bình thường.
A Nghiên bỗng nhiên ý thức được cái gì, trong đầu mơ hồ một chút, đột nhiên quay đầu nhìn.
Đã thấy trên đường mòn cây khô, là Tiêu Đạc một thân trường bào đen.
Rất nhiều ngày không thấy, mặt mày hắn vẫn giống ngày xưa, nhưng đã là thần sắc lạnh lùng, dường như băng chạm ngọc khắc, con ngươi sâu thẳm kia thanh lãnh giống như đầm nước lạnh vạn năm, nhìn không thấy dao động.
Thậm chí lúc hắn nhìn thấy A Nghiên, cũng như nhìn thấy chó thấy mèo, ánh mắt không dừng lại, cứ như vậy thanh lãnh đạm mạc lướt qua.
Tiêu Đạc như vậy, thật sự là xa lạ, nhưng lại quen thuộc.
Đây không phải là Tiêu Đạc vốn nhìn mình như không khí sao, Tiêu Đạc vung tay tùy ý kết thúc tính mạng mình sao.
A Nghiên cúi đầu, cắn môi, ngực bắt đầu mơ hồ đau đớn.
Kỳ thật cũng không phải không nghi hoặc, vì sao Tiêu Đạc này một đời quen thuộc lại hoàn toàn bất đồng vời đời trước, nay nàng mới hiểu.
Tiêu Đạc vẫn là Tiêu Đạc kia, chẳng qua mình và hắn sớm gặp nhau một lần.
ánh mắt lạnh như băng xa lạ vốn đã lướt qua, nhưng lại một lần nữa rơi xuống trên mặt A Nghiên.
Tiêu Đạc hơi hơi nhíu mày, âm điệu khàn khàn thanh lãnh thản nhiên hỏi: nha đầu xấu xí từ đâu, không biết quy củ sao?
A Nghiên nghe thấy lời này, hơi giật mình, tất cả tơ tình trong lòng rung lên, không biết tư vị kia là phiền muộn hay chua xót. lời Tiêu Đạc nói xa lạ lạnh lùng, dường như nàng và hắn, chưa bao giờ quen biết.
Nàng đi lên phía trước, quỳ xuống, cung kính nói: Gặp qua Cửu gia, dập đầu với Cửu gia.
Tiêu Đạc trên cao nhìn xuống nữ tử đang quỳ, cười lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn đầy trào phúng: Ngươi làm sao biết ta là ai?
A Nghiên nhu thuận đáp: Trong phủ này có người nào long chương phượng tư như Cửu gia đây? Tỳ nữ đương nhiên đoán đó là Cửu gia ngài.
Tiêu Đạc nghe nói như thế, cúi mắt nhìn kỹ nàng nửa ngày, đã thấy gió lạnh tạt vào, tóc mái tản mát trên trán trắng nõn co lại run yẩy.
Đáy mắt hắn đột nhiên biến sắc, chợt ngước mắt nhìn về nơi khác, lạnh như băng nói: Một nha đầu xấu xí thôi, nhưng cũng nhanh mồm nhanh miệng.
Nói xong, hắn phất tà áo, kiều ngạo quay người đi đến chỗ mấy cây khô.
A Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn rời đi, thấy bóng lưng gầy tịch liêu, tà áo bay lên vốn nên tiêu sái, nhưng lúc này lại lộ ra một cỗ thê lãnh bất đắc dĩ.
Kỳ thật nhiều đời như vậy, duyên phận của mình và hắn cũng đành thế thôi.
Gặp mặt một lần, chống đối gắt gao, đây là ma chú đã định ngay từ đầu.
Nàng đánh không nổi, đành không cưỡng cầu nữa.
*****************************
Kỳ thật Tiêu Đạc đi mỗi bước đều hết sức gian nan.
Lòng bàn chân giống như dẫm trên đao nhọn, bước một bước, đều cảm thấy lòng bàn chân đau nhức không chịu nổi, máu tươi đầm đìa.
Hắn không quay đầu nhìn, nhưng hắn có thể cảm giác được, sau lưng hắn, A Nghiên nhất định ngẩng đầu lên nhìn mình.
Nghe nói nàng mất trí nhớ, nhưng hắn biết, nàng hẳn là không phải.
Làm sao có thể mất đi trí nhớ đây, nàng bất quá là vì giả ngu che mắt mình mà thôi.
Giống như nàng ở trước mặt mình làm bộ không nói, ngốc hồ đồ coi mình là một con mèo, kỳ thật đều là vì chán ghét mình thôi.
Ngày đó cơ hồ rõ ràng bóp chết nàng, nay lại vắng vẻ hơn mười ngày, cũng tra tấn nàng hơn mười ngày, nàng —— từng có nửa điểm hối hận không?
Tiêu Đạc cứng ngắc mệnh lệnh bản thân nhấc chân đi, không quay đầu nhìn, cứ như vậy đi thẳng về phía trước.
Nếu giờ phút này A Nghiên có thể gọi mình, giải thích một lời với mình —— không, kỳ thật không cần giải thích, chỉ cần nàng gọi mình, bảo mình dừng lại, hắn có thể tha thứ, có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Nhưng Tiêu Đạc từng bước từng bước chậm rãi đi về phía trước, liên tục đi tới cuối đường mòn, phía sau vẫn không truyền đến tiếng động nào.
Cuối đường mòn, kỳ thật là một vùng hoang vu hiu quạnh, lá khô đầy đất, chạc cây phủ sương, ngẫu nhiên có chút tuyết đọng chưa tan, vào ngày tàn đông bao phủ nơi này. Ngẩng đầu nhìn trời mờ mịt mênh mông, ở giữa có cành cây chọc lên, điểu sào tịch liêu lạnh lẽo treo cao đơn độc.
khóe môi Tiêu Đạc thanh lãnh, đẹp mắt gợi lên một nụ cười thê lương tịch mịch, mang theo trào phúng nồng đậm.
Hắn đang cười nhạo chính mình.
Nếu lúc trước nói lời tuyệt tình tuyệt nghĩa đã khiến tâm hắn hóa thành một mảnh tro tàn, bây giờ nàng trầm mặc, không khác gì hung hăng giẫm thêm mấy lần lên đám tro tàn đó .
Nàng thật sự không thích mình, cho nên mới như vậy.
Tiêu Đạc nhìn bầu trời mênh mông mờ mịt, trong đầu lại hiện ra nàng lạnh lẽo trong gió, tóc mái tản mát trên trán trắng nõn, mềm mại sinh động, cứ như vậy ở trên mặt nàng un rẩy.
Tuyệt vọng từ đáy lòng từ từ dâng lên, giống như một giọt mực thấm vào giấy Tuyên Thành, nhanh chóng lan ra khắp nơi, cuối cùng làm cho tờ giấy Tuyên Thành nhuộm màu đen.
con ngươi Tiêu Đạc thanh lãnh đến không có cảm xúc hơi hơi nheo lại, nâng tay lên, bàn tay to khớp xương rõ ràng chậm rãi dừng trên ngực.
Ở đó, cái loại đau đớn xa lạ lại quen thuộc này từng chút cắn rứt nơi mềm mại nhất trên đầu quả tim hắn.