A Nghiên hít một hơi thật sâu, gian nan dựa vào ghế gỗ bên cạnh đứng lên, đi tới trước nồi, chỉ vừa ngửi đã biết cháo khê rồi.
Lúc này nếu nấu lại một lần nữa sợ là không còn kịp rồi, Tiêu Đạc như quái vật, nàng và đầu bếp nữ đều chịu không nổi.
Đầu bếp nữ đó thấy A Nghiên mím môi không nói, cũng sợ hãi, phù phù một tiếng quỳ xuống: Cố cô nương, đều là lỗi của ta, vừa rồi ta mới chỉ ngủ gật một chút, ai ngờ cháo liền bị khê. Xin cô nương tốt xấu nghĩ một biện pháp, cứu giúp ta!
A Nghiên vừa mới mơ xong, thật sự đau đầu dục liệt, nỗi lòng không yên, lúc này nghe thấy này đầu bếp nữ khóc không ngừng, cũng bất đắc dĩ, lập tức suy yếu hỏi: Ngươi tên là gì?
Đầu bếp nữ khóc nói: Ta là Dĩnh Hà, cầu cô nương giúp ta.
A Nghiên gật gật đầu: Dĩnh Hà, ngươi đứng lên trước đã. Tính tình Cửu gia ngươi cũng biết, nay sợ là không kịp nấu rồi, chúng ta đánh lấy cháo khê này ra, tìm cách xóa mùi khê đi, có lẽ còn cứu được.
Đầu bếp nữ nghe thế, trước mắt sáng ngời: Nghe nói khứu giác Cửu gia linh mẫn, mùi vị cháo khê thực có thể giấu được sao?
A Nghiên nhíu mày nói: Phải thử một lần.
Đầu bếp nữ vội gật đầu: Vâng, A Nghiên cô nương, ta nghe ngươi phân phó.
Nhất thời A Nghiên phân phó đầu bếp nữ kia lấy mấy cọng hành củ đến rửa sạch sẽ để dùng, nàng cũng là múc cháo ra, trước lấy thìa vét hết cháy ở đáy nồi, lại một lần nữa đổ cháo vào.
Làm xong hết, đầu bếp nữ kia cũng đã rửa sạch hành còn cắt đôi. A Nghiên lấy hành ra, ném lên mặt nồi, rồi gậy nắp vung gỗ lên.
Đun thêm một lần nữa, vị khê đó có thể bớt bảy tám phần.
Đầu bếp nữ bán tín bán nghi, nàng sợ mùi cháo khê không xóa được, ngược lại còn thêm mùi hành nhưng mà lúc này cũng không có cách nào, không thể đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, tin tưởng A Nghiên, nổi lửa lên.
Chỉ đun trong thời gian khoảng một chén trà nhỏ, A Nghiên bảo nàng tắt lửa, đem củi còn đang cháy vùi trong bụi than trong bếp lò, còn nàng đi mở nắp vung gỗ.
Vừa mở ra, nhiệt khí ngùn ngụt, mùi cháo xông vào mũi, cẩn thận ngửi, mặc dù vẫn mơ hồ có một chút mùi khê, nhưng mùi khê này bị ở mùi hành thơm giấu đi, cũng không dễ khiến người ta chú ý.
Đầu bếp nữ cũng vội tới ngửi, ngửi rồi, không khỏi sợ hãi than không thôi.
Mũi nàng đương nhiên không linh mẫn bằng A Nghiên, lúc này đã không còn ngửi thấy mùi khê bên trong, chỉ cảm thấy trong cháo mùi hành thơm thanh đạm, lẫn với mùi cháo thơm, hết sức mê người.
A Nghiên thấy trên mặt nàng ấy lộ ra vui mừng, cũng nói: Cũng không cần cao hứng quá sớm, khứu giác Cửu gia linh mẫn, ngươi cũng biết rồi, có lẽ hắn vẫn không thích cháo này.
Nhưng Dĩnh Dà cũng đã rất mừng rỡ : Dù Cửu gia không thích cháo nào, hoài nghi có mùi khê, chắc cũng không đến mức giận dữ đi? Còn có thể có hi vọng.
Đang nói, vừa đúng nha hoàn trong phòng Tiêu Đạc tới lấy cháo, Dĩnh Hà vội đặt cháo vào mộ cái bát màu đen đưa cho nha hoàn kia, cũng đem mấy thứ điểm tâm khác cho vào hộp thức ăn, một lần đưa sang.
Kế tiếp vẫn có chút không yên, Dĩnh Hà luôn bất an, ở trong phòng bếp đi tới đi lui. A Nghiên thấy nàng như vậy, cũng không đành lòng trở về ngủ tiếp, cùng nàng ấy ngồi ở trước kệ bếp.
Lửa trong bếp lò chưa tắt hẳn, trong phòng bếp thỉnh thoảng chập chờn lóe lên. Kệ bếp có chút ấm áp, A Nghiên nửa tựa vào thành bếp, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này cũng không dám ngủ, vừa rồi trong mộng, nghĩ đến vẫn kinh hãi không thôi, đau đầu nhưng không cách nào hiểu rõ ràng, chỉ có thể yên lặng dựa vào chỗ ngẩn người.
Trong phòng bếp rất yên tĩnh, chỉ có gió bên ngoài gào thét từng trận, từng trận, trên núi xa ngẫu nhiên còn có hổ lang gào rống, mặc dù cách khá xa, nhưng trong đêm khuya lại lọt vào tai, nghe hết sức kinh hãi.
Dĩnh Hà thoạt nhìn cũng là người nhát gan, không khỏi sát vào A Nghiên một ít, thấy A Nghiên dường như cũng không ngủ, nhỏ giọng nói: Cố cô nương, cũng không biết đã là canh giờ gì.
Ai ngờ vừa mới nói xong, bên ngoài tiếng vang trống canh bốn vang lên, xa xa chim trĩ hoang trong núi sâu cũng mơ hồ bắt đầu kêu.
Dĩnh Hà khẽ thở dài: Trời sắp sáng.
Trời đã sáng, đầu bếp nữ khác đến thay ca.
Trọng yếu nhất là, Cửu gia bên kia, đến giờ không có ai tới, có thể thấy cháo kia cũng không làm Cửu gia tức giận, trận này coi như qua.
Đang nghĩ như vậy, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
tâm Dĩnh Hà bỗng chốc treo lên, không yên nhìn A Nghiên nhắm mắt bên cạnh.
Cô, cô nương, sẽ không phải là Cửu gia bên kia...
A Nghiên mở to mắt: Không phải trong phòng Cửu gia.
Người trong phòng Cửu gia phái tới hẳn là người bên cạnh Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, đều là cô nương gia, đây rõ ràng là nam nhân, tuổi có vẻ lớn, hơi có chút công phu.
A Nghiên tựa đầu vào vách tường bếp ấm áp, không khỏi thở dài.
Phải đến cũng tránh không nổi.
Giờ phút này, lại nghe thấy phòng bếp mở cửa, một cơn gió lạnh thấu xương nhất thời thổi vào, trong bếp tro tàn bị thổi bay lên, mơ hồ tro tàn lại cháy.
ŧıểυ đầu bếp nữ Dĩnh Hà khẩn trương nhìn chằm chằm cửa kia, trước tiên nhìn thấy là góc áo bào màu xám.
Ngay sau đó, một người chắp tay sau lưng hơi cúi thắt lưng đi đến, một khuôn mặt hòa ái, đang mỉm cười nhìn nàng và A Nghiên trong phòng bếp.
Sài đại quản gia! Dĩnh Hà bước lên phía trước bái kiến.
Sài đại quản gia là người hiền lành, ít khi trách phạt người trong phủ, Dĩnh Hà nhìn thấy hắn, cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.
Sài đại quản gia nâng tay: Đứng lên đi, ngươi trước đi ra ngoài, ta và Cố cô nương có chuyện cần nói.
Dĩnh Hà nhìn nhìn A Nghiên tựa vào kệ bếp, thấy nàng mặt mày đạm mạc, gió lạnh từ bên ngoài thổi tới làm tóc nàng trước trán bay lung tung, khuôn mặt càng có vẻ tái nhợt không có huyết sắc.
Nàng thấy A Nghiên cũng không nói gì, chỉ có thể gật gật đầu: Vâng, ta đi ra ngoài trước.
Dĩnh Hà đi ra ngoài, còn săn sóc đóng cửa lại.
cửa phòng bếp vừa đóng lại, trong phòng nhất thời thanh tĩnh rất nhiều.
ŧıểυ nha đầu, mạng ngươi cũng đủ lớn. Sài đại quản gia cười lạnh.
nếu mệnh ta không lớn, còn đến lượt ngươi tới nói với ta những lời này sao?” A Nghiên biết mình sợ là không thể gạt được Sài đại quản gia cáo già này, cũng không giả vờ mất trí nhớ.
Ngươi thật sự là có thủ đoạn. Sài đại quản gia chậm rãi suy nghĩ, thong thả bước đến trước mặt A Nghiên, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Sài đại quản gia, nếu ta thực có thủ đoạn, nên ôm chặt đùi chủ tử nhà ngươi, mê hoặc hắn đầu óc choáng váng, dỗ hắn từ đây đối với ta nói gì nghe nấy, sau đó khiến hắn kết thúc ngươi, xem ngươi còn có thể chạy đến ta trước mặt ba lần bốn lượt làm ta phiền lòng hay không!
Sài đại quản gia nghe xong lời này, nhíu mày trầm mặc một lát, cũng trào phúng cười một tiếng: Nói cũng đúng, ŧıểυ nha đầu, thoạt nhìn ngươi thật tâm không muốn ở lại bên người gia nhà ta.
Hắn thế nhưng nghiến răng nghiến lợi đứng lên, trong mắt lộ ra hận ý: Ngươi nghĩ ngươi là ai, thế nhưng đến gia nhà ta cũng không nhìn vào mắt, cứ như vậy dẫm đạp một mảnh chân tình của hắn!
A Nghiên nghe thấy lời này, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Nàng vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn: Sài đại quản gia, nếu ta nhớ không lầm, trước đó vài ngày ngươi còn hận ta thông đồng gia chủ ngươi, hại hắn mê muội mất cả ý chí, hận không thể để ta nhanh tránh xa hắn. Thế nào mới mấy ngày, ngươi lại mắng ta chướng mắt hắn, nói ta đạp hư hắn một mảnh chân tình? Phiền ngươi nói rõ ràng, ngươi đến cùng muốn ta thế nào? Thay đổi thất thường cũng không phải là ngươi!
Sài đại quản gia nghe thấy, vốn có chút cảm xúc kích động, dần dần tỉnh táo lại, hắn nheo con ngươi đánh giá A Nghiên một phen, cuối cùng rốt cục thở dài.
Ta sớm nên biết, ngươi bất quá là một mảnh lá úa (tàn diệp) trong nước thôi, vốn vô tâm, sao có thể có nửa phần tình nghĩa. Chỉ có thể thương gia chủ ta nay ——
A Nghiên nghe thế nhíu mày, đánh giá hắn, nghi hoặc nói: Ngươi đây là ý tứ gì? Sao nói ta là lá úa?
Sài đại quản gia nghe nàng nói như vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng: ý tứ chính là tàn hoa bại liễu!
Lời này nói ra, A Nghiên hận không thể nâng tay lên tát hắn một cái, ngươi mới là tàn hoa bại liễu, cả nhà ngươi đều là tàn hoa bại liễu!
Bất quá nàng vẫn không đánh, nắm tay, nàng nhíu mày nói: Ngươi giờ phút này đã chạy tới tìm ta, đến cùng có chuyện gì, bớt dong dài, nhanh nói ra, bằng không ngày mai ta bỏ chạy đến trước mặt gia chủ ngươi, đi thông đồng hắn, đến lúc đó tức chết ngươi.
Sài đại quản gia ý vị thâm trường nhìn nàng một cái: Cũng không có gì hay để nói, ta cũng không phải hạng người lãnh huyết vô tình qua sông đoạn cầu, nay ngươi có thể vô tình chặt đứt tơ tình ta trong lòng gia chủ ta, làm rất tốt. Qua mấy ngày nữa, ta liền tìm một cơ hội, đưa ngươi rời phủ, từ nay về sau chân trời góc biển, mặc kệ ngươi đi nơi nào, chỉ cần đừng cho gia chủ ta nhìn thấy là được.
A Nghiên trong lòng tuy rằng nghi hoặc lời hắn nói, cũng không dám tin là thật, nhưng đến cùng vẫn kỳ vọng hắn không lừa mình, lập tức gật đầu nói: Nếu như thế, thì không thể tốt hơn. Nếu có thể thoát khỏi phủ này, từ nay về sau ta nguyện thay tên đổi họ, nguyện cả đời lấy sa che mặt, tuyệt đối không để gia nhà ngươi nhìn thấy ta một lần.
Sài đại quản gia gật đầu: Như thế rất tốt.
Nhất thời nói xong rồi, Sài đại quản gia khoanh tay rời đi, ai ngờ hắn vừa đi tới cửa lại quay đầu.
Ánh mắt của hắn dừng trên cổ A Nghiên đep cái hồ lô ngọc.
A Nghiên cúi đầu nhìn nhìn, hồ lô ngọc kia là Tiêu Đạc đưa cho mình, nói là di vật của mẫu thân hắn, nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đương nhiên không thể không duyên cớ giữ món đồ quý trọng như vậy, chỉ là nhất thời không tìm được biện pháp xử trí vật này.
Lúc này thấy Sài đại quản gia nhìn chằm chằm vào, hơi trầm ngâm, gỡ hồ lô ngọc xuống: Đồ của gia chủ người, ngươi tìm một cơ hội trả cho hắn đi.
Sài đại quản gia căn bản bất động, cũng không nói n, vẫn nhìn chằm chằm hồ lô ngọc kia.
Lúc này gió núi gào thét thổi vào trong phòng, thổi trúng đèn treo lay động bất định, ánh sáng lóe ra, nét mặt già nua của Sài đại quản gia đầy nếp nhăn nhưng lại giống như núi non trùng điệp hoang vu, làm cho người ta nhìn không thấu.
A Nghiên trong lòng căng thẳng, hơi cắn răng, tận lực cẩn thận nói: Sài đại quản gia, ngươi không cần hồ lô ngọc này sao?
đêm nay nàng mới hiểu được, Sài đại quản gia này căn bản không bình thường.
Hắn là người điên, chính lời hắn nói ra đều tự mâu thuẫn.
Về phần hồ lô ngọc này, trọng yếu với Tiêu Đạc như thế, mình có phải không nên đúng lúc này nhắc tới hồ lô ngọc hay không, miễn cho chọc giận kẻ điên. Ai biết trong lòng kẻ điên đến cùng nghĩ như thế nào.
Đang không yên, Sài đại quản gia lại chợt cười lạnh nói: Đưa cho ta đi.
Tiễn bước Sài đại quản gia rồi, A Nghiên đứng thẳng tại chỗ, lại nghĩ tới vừa rồi mặt Sài đại quản gia kia mịt mờ không rõ, còn có đỉnh núi hoang vu trong mộng của mình, Phi Thiên lao xuống.
Sau lưng nàng đã chảy đầy mồ hôi lạnh, tóc cơ hồ dựng thẳng lên.
Nàng mơ hồ bắt đầu cảm giác được, chính mình và Tiêu Đạc tám đời khúc mắc, chẳng phải trùng hợp.
Đây vốn chính là nghiệt duyên, chính mình luôn luôn nhận nghiệt duyên, nhưng chưa từng có lúc nào so với bây giờ càng rõ ràng minh bạch, nghiệt duyên này phía sau sợ là có chút nguyên do, thậm chí là —— có người có ý định làm thế.
Sài đại quản gia người này, từng xuất hiện trong những đời trước sao?
Nàng nỗ lực nhớ lại nhân sinh từng đời, trong đó mỗi người từng xuất hiện, lại không thể nhớ hết. Bộ mặt tương tự không có, nhưng nếu khác đi, dù nam hay nữ, nếu có hành vi quỷ dị, đều nên có manh mối.
Nhưng nàng thực không chú ý, có một người như vậy tồn tại sao?
Nàng nhắm mắt lại cẩn thận suy nghĩ, nhưng ngực đột nhiên co rút lại, một trận đau đớn quen thuộc đánh úp tới.
Bất đắc dĩ nâng tay, đặt lên ngực.
Nàng đời này thế nhưng cũng có bệnh tim, hơn nữa bệnh này, luôn sẽ hợp thời ở thời điểm mấu chốt mà phát tác.
Ta chỉ là muốn sống lâu vài ngày, trải qua ngày tháng củi gạo dầu muối như người khác, có gì sai sao?”A Nghiên mờ mịt nhìn kệ bếp kia bởi vì gió thổi mà tro tàn lại cháy, thì thào nói như vậy.
Đúng lúc này, cửa lại mở, Dĩnh Hà đi vào.
Dĩnh Hà dĩ nhiên là vẻ mặt vui sướиɠ.
Cô nương, vừa rồi Hạ Hầu cô nương chỗ Cửu gia bên kia sai người truyền tin, nói là Cửu gia tối hôm qua rất thích đồ ăn khuya, đặc biệt là cháo, Cửu gia ăn nửa canh giờ đấy. Hạ Hầu cô nương còn nói, về sau ngày ngày làm một loại cháo này.
A Nghiên nghe thế, vô lực gật đầu: Được... Về sau mỗi ngày nấu thành cháo khê là được.