Chuyện này coi như là thần không biết quỷ không hay.
A Nghiên rón ra rón rén trở lại nhà mình, còn cẩn thận khóa cửa chính.
Ai biết vừa quay đầu lại, đã thấy đệ đệ Cố Mặc nhà mình đang đứng trước cửa đâu.
Nàng hơi sợ, nghĩ rằng bị Cố Mặc thấy?
Ai biết Cố Mặc lại ngáp một cái: Tỷ, ta khát nước, trong phòng bếp thế nào cả nước cũng không có.
A Nghiên nhẹ nhàng thở ra, vội nói: Đều là hôm nay vị Cửu gia kia, vì nấu cơm cho hắn, thật sự là gặp kiếp, trong nhà tất cả đều dùng hết.
Cố Mặc tiếp tục ngáp: Kia sáng mai ta đi nấu nước.
Nhất thời Cố Mặc trở về ngủ, A Nghiên cũng nhanh về buồng nằm xuống, nằm xuống rồi, bắt đầu nhớ lại hết thảy hôm nay.
Không biết tại sao nhớ tới Tiêu Đạc, bộ dáng hắn tự tay nhéo nhéo gò má mình, hắn nói mình càng xấu, ngôn ngữ khắc nghiệt như vậy, bất quá động tác trên tay kỳ thật mềm nhẹ, A Nghiên cũng có thể cảm nhận được.
một đôi tay mát lạnh, dường như không có độ ấm, cứ như vậy nhéo nhéo gò má mình.
bộ dáng hắn nói đói bụng, giống như một đứa nhỏ đói bụng lắm, dùng cặp con ngươi đen vô tội kia nhìn ngươi, khiến ngươi hận không thể chạy nhanh đi làm đồ ăn cho hắn.
Quả nhiên là phòng cháy, phòng cướp, phòng Tiêu Đạc.
Có thể phòng bộ dáng hắn hung thần ác sát, bộ dáng hắn lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng lại bất ngờ không kịp phòng bị hắn lại là bộ dáng ấu trĩ này, có chút khó phòng.
Ngẫm lại kinh nghiệm huyết lệ đã qua, dù khó phòng cũng phải phòng...
A Nghiên trong đầu miên man suy nghĩ như vậy nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định đi ngủ.
Ai biết ở trong mộng, nàng lại hoảng hốt dường như về một đời nào đó.
Gió mát thổi đến, nàng cùng thiếu niên Tiêu Đạc nắm tay, đi ở nɠɵạı ô ngoài thành hoang, lúc đó nàng không biết đó là hắn, hắn cũng không biết mình là ai. Hai người cười với đối phương, nói một ít hiện lời ngốc nghếch — nhưng bọn hắn đều không biết là đối phương ngốc.
Tỉnh mộng, trong giây lát mở mắt ra, A Nghiên kinh ngạc nhìn nóc nhà đen tuyền, nửa ngày sau rốt cục nắm chặt nắm tay nhỏ.
chuyện xưa cắt thịt cho ưng ăn, đó là Phật Tổ làm.
Nàng không phải Phật Tổ.
Nàng đời trước cắt thịt cho ưng ăn, kết quả đổi lấy kết cục chết thảm.
Ghi nhớ, ghi nhớ.
**************************
A Nghiên ở nhà hai ba ngày sau, rốt cục Tiêu phủ ba lần bốn lượt muốn nàng về.
A Nghiên đánh giá, Tiêu Đạc có phải đã ăn sạch điểm tâm nàng làm nhiều như vậy hay không?
Nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, nàng cáo biệt cha mẹ, ngồi lên chiếc xe ngựa xa hoa kia, đi Tiêu phủ.
Ở sau xe ngựa, Ngưu trưởng thôn mang theo toàn bộ thôn dân tha thiết tiễn nàng đi, đợi lúc nàng đi thật xa rồi, còn vẫy tay với nàng.
Nàng tự nhiên minh bạch những người này đều là hư tình giả ý, trong đó chân tình duy nhất chỉ có cha mẹ cùng đệ đệ mà thôi.
Cho nên nghĩ như vậy, nàng định hại Tiêu Đạc, cũng nhất định không thể liên lụy cha mẹ đệ đệ mình.
Nàng cứ cân nhắc như vậy, một đường xóc nảy một đường cân nhắc, còn chưa suy nghĩ cẩn thận, đã đến Tiêu phủ.
trước cửa Tiêu phủ, Sài đại quản gia tự mình nghênh đón nàng, rất cung kính thỉnh nàng xuống xe.
Cố cô nương, ngài đã trở lại! Sài đại quản gia cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Cửu gia hết thảy đều ổn? Hai ba ngày này, hắn qua thế nào?
Cửu gia đã nhiều ngày ra cửa, còn chưa trở về đâu, nói là hai ngày nữa mới về.
Nga?
A Nghiên nghĩ một chút, liền minh bạch, lúc trước hắn đi chỗ mình, đây là thuận tiện đi qua. Để mình làm nhiều điểm tâm, kỳ thật là mang theo ăn trên đường?
Thực tham!
A Nghiên ở trong lòng âm thầm khách sáo một phen.
Biết Tiêu Đạc không ở nhà, trong lòng nàng nhất thời nhẹ nhàng thở ra, thật sự là trời giúp nàng, đang nghĩ muốn thăm dò cẩn thận bố cục trong phủ, hắn liền cho bản thân mình một cơ hội tuyệt hảo.
Bất quá nàng rất nhanh nghĩ đến: Hạ Hầu tỷ tỷ đâu? Mạnh đại nhân đâu, Ninh đại nhân đâu?
phụ thân Hạ Hầu cô nương bệnh tình nguy kịch, phải vội vàng trở về, về phần Mạnh đại nhân và Ninh đại nhân, cũng đi theo Cửu gia ra ngoài.
A, nguyên lai trong phủ này không có người ?
A Nghiên quả thực là muốn chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to!
Trong lòng nàng mừng như điên, trên mặt lại bất động thanh sắc: Cửu gia hai ngày nữa mới trở về, ta đây phải đi về chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đợi Cửu gia trở về làm chút gì đón gió tẩy trần cho hắn.
Sài đại quản gia liên tục gật đầu.
A Nghiên đi về phòng mình nhìn nhìn, hết thảy như cũ, lại đi phòng bếp dạo một vòng, Hàn Đại Bạch không biết đi nơi nào nghỉ ngơi, chỉ còn Hà ŧıểυ Khởi ở trong phòng bếp không biết làm gì.
Ngươi đã trở lại? Hà ŧıểυ Khởi quay đầu nhìn nàng, mặt mày cũng không có vẻ gì, nhìn không ra hoan nghênh hay là không chào đón.
A Nghiên không mời tự đến, đi qua xem xét, thấy Hà ŧıểυ Khởi làm đậu hủ.
Hai đống đậu hủ tươi nhuận trơn mịn sáng bóng như trân châu, bên cạnh có thả nấm hương, măng, gừng thái nhỏ, ngoài ra có thanh giang, vỏ trứng cùng cải củ, đều đã chuẩn bị đủ dùng.
Ở bên cạnh, có ba mâm đậu hủ đã làm xong, thực tùy ý quăng ở đó.
Đây là làm hỏng. Hà ŧıểυ Khởi chú ý tới A Nghiên đang nhìn ba mâm đậu hủ kia, cúi đầu nói như vậy.
Vì sao hỏng ?”A Nghiên xem đậu hủ kia làm được như son như cao, sắc màu hơi vàng nhạt, ít nhất nhìn qua làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Không đủ mềm. Hà ŧıểυ Khởi buồn bực nói.
A Nghiên nghe xong, cúi đầu nhìn nhìn đậu hủ kia, liền dùng chiếc đũa lấy một miếng thử, sau đó, gật đầu nói: Hương vị đã vô cùng tốt, nếu là hiệu ăn bình thường, tất được khen ngợi.
Hà ŧıểυ Khởi hừ một tiếng, mất hứng nói: Ta không thể so với đầu bếp hiệu ăn tầm thường!
A Nghiên nghiêng đầu đánh giá hắn, thấy trên mặt hắn hiện ra một tia thất bại cùng bất đắc dĩ.
A Nghiên nháy nháy mắt: Ta có thể thử làm đậu hủ nhất phẩm, ngươi tới nếm thử xem, nếu vừa lòng, ta đem phương pháp nói cho ngươi.
Hà ŧıểυ Khởi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn A Nghiên: Ngươi có thể làm được càng trơn mềm ?
A Nghiên cười không nói, sâu xa khó hiểu.
Ngươi sẽ dạy ta?
A Nghiên mắt ướt, ngẩng đầu nhìn trời, lại như trước không nói chuyện.
Hà ŧıểυ Khởi nhìn chằm chằm A Nghiên, da mặt trắng nõn đều đỏ lên, hắn do dự nửa ngày, rốt cục gian nan nói:
khi phụ thân còn trên đời, ta mỗi ngày chơi bời lêu lổng, chết sống không chịu kế thừa y bát phụ thân, sau này phụ thân bất ngờ cách thế, ta mới nghĩ tới kế thừa di chí phụ thân. Vài năm nay, ta đều dựa vào phụ thân lưu lại một quyển thực đơn “Hà thị góp nhặt”. Học nấu ăn cũng chưa từng bái sư. Nếu ——
Hắn cắn cắn môi, cúi xuống, có thế là khó nghĩ, tiếp tục nói: Nếu ngươi có thể thu ta, ta có thể bái ngươi làm sư phụ.
Bái sư?
A Nghiên không khỏi hoảng sợ.
Nàng mới bao nhiêu tuổi, so với Hà ŧıểυ Khởi còn nhỏ đâu, này Hà ŧıểυ Khởi thế nhưng muốn bái mình làm sư phụ?
Lại nói vài ngày trước hắn còn đối với mình không có sắc mặt tốt đâu.
Hà ŧıểυ Khởi thấy A Nghiên trên mặt kinh ngạc, cũng không có phản ứng gì, da mặt càng đỏ lên.
Ta, ta biết ta thường ngày đối với ngươi không tốt, nhưng ta cũng không phải cố ý, ta... Trong lòng ta minh bạch, ngươi trù nghệ vượt xa Đại Bạch thúc, cũng giỏi hơn so với rất nhiều ngự trù ta biết, ngươi, ngươi kỳ thật cũng rất tốt...
Hắn xấu hổ nói một phen như vậy, nhưng lại chọc cười A Nghiên.
A Nghiên cân nhắc một phen, nhìn nhìn Hà ŧıểυ Khởi, rốt cục gật đầu nói: Được, ta thu ngươi làm đồ đệ.
Hà ŧıểυ Khởi nghe vậy, trên mặt lộ ra kinh hỉ, trong mắt phát ra ánh sáng: Thật sự?
A Nghiên gật đầu: Bất quá, đương nhiên ta có mấy điều kiện.
Hà ŧıểυ Khởi vội đáp ứng: Chỉ cần không bảo ta giết người phóng hỏa, làm chuyện xằng bậy, cái khác đều có thể!
A Nghiên nghe thấy Giết người phóng hỏa trong lòng không khỏi máy động, bất quá nàng vẫn gật đầu nói: điều kiện rất đơn giản.
Hà ŧıểυ Khởi chăm chú lắng nghe.
Thứ nhất, ngươi phải nghe lời sư phụ.
Hà ŧıểυ Khởi nghiêm cẩn gật đầu: Đây là tự nhiên.
Thứ hai, ngươi phải bảo vệ sư phụ.
Hà ŧıểυ Khởi ngạc nhiên, hiển nhiên có chút không rõ, bất quá hắn vẫn gật đầu nói: Đây là tự nhiên, làm đồ đệ hẳn là nên bảo hộ sư phụ, sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ sư phụ !
Kỳ thật hắn hiểu sai, cho rằng A Nghiên sợ bị những người khác trong phủ khi dễ.
A Nghiên vuốt cằm nỗ lực tiếp tục nghĩ.
Hà ŧıểυ Khởi thấy nàng nửa ngày không nói chuyện, rốt cục nhịn không được hỏi: Thứ ba đâu?
A Nghiên ngừng suy nghĩ: Nhất thời không nghĩ ra, như vậy trước đi, dù sao ngươi phải nhớ kỹ, làm đệ tử của ta có tất cả bốn điều kiện, tạm thiếu hai điều, chờ ta nhớ tới lại bổ sung.
Hà ŧıểυ Khởi có chút dở khóc dở cười xem ŧıểυ sư phụ này, cuối cùng cũng chỉ nói được.
Hai người đã thương lượng xong rồi, bắt đầu bái sư. Hà ŧıểυ Khởi bất quá chỉ mười sáu mười bảy tuổi, căn bản không hiểu gì, A Nghiên cũng không cần gì, vì thế Hà ŧıểυ Khởi dập đầu ba cái với A Nghiên xem như đã bái sư.
Bên này đang bái, chợt nghe thấy Sài đại quản gia vội vàng chạy tới nói: Cửu gia đã trở lại, Cố cô nương, phiền toái ngài chuẩn bị ngọ thiện (bữa trưa)!