Mang theo cả trái tim kinh sợ tiễn bước Tiêu Đạc, người Cố gia cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
“A Nghiên a, ngươi sao lại tìm được một cố chủ như vậy, ta xem không phải dễ đối phó, không thì chúng ta mặc kệ, bỏ đi?” nương A Nghiên đến bây giờ bị dọa còn chưa thở nổi.
Việc này sợ là không phải có thể dễ dàng trốn đi.” cha A Nghiên ngồi ở trên tảng đá trong sân, trầm tư một phen rồi nói ra một câu như vậy.
Tỷ, người này đến cùng có lai lịch gì? Ở cạnh chuồng gà đọc sách Cố Mặc rốt cục ngẩng đầu lên, hỏi A Nghiên như vậy. Trong nhà nhỏ, cũng không có thư phòng như nhà phú quý, hắn đều ở cạnh chuồng gà tìm một khúc cây đọc sách, mấy năm nay đã là không có tiếng gà mái thầm thì thì không thể đọc sách.
A Nghiên lắc đầu: Ngươi xem huyện thái gia đều sợ hắn thành bộ dáng thế, sợ là có lai lịch lớn. Ta dù muốn chạy, nhưng hắn quyền lớn thế lớn, chúng ta làm sao có thể thoát được.
Người một nhà đang nói chuyện, đã nghe bên ngoài thanh âm rộn ràng nhốn nháo, tất cả buồn bực ra xem.
Nguyên lai là Ngưu trưởng thôn nâng một hòm lễ che bằng giấy đỏ, vừa đi tới nhà A Nghiên, phía sau còn có đám người Hoắc Tam nương, tất cả một đám cười đến nịnh bợ lại khách khí, như là nhà A Nghiên tôn quý bực nào.
Là chúng ta có mắt như mù, không biết A Nghiên đi làm đầu bếp nữ cho nhà có thân phận tôn quý như vậy, lại hiểu lầm A Nghiên. Cố huynh đệ, cố nương tử, đây là một điểm tâm ý của đại gia hỏa chúng ta, xin vui lòng nhận cho.
Mọi người bao gồm đám Hoắc Tam nương, cũng đều có vẻ mặt kinh sợ, tiến lên đón, vừa đón còn vừa hắt hơi.
cha mẹ A Nghiên vốn dĩ là dễ nói chuyện, người trong thôn cũng đã đến bồi tội, thì sẽ không nhắc lại việc này.
Mọi người thấy cha mẹ A Nghiên không trách tội nữa, mới yên lòng, sau đó không khỏi cẩn thận tìm hiểu xem lai lịch vị gia Đến huyện thái gia cũng phải sợ kia, bất quá đừng nói cha mẹ A Nghiên, ngay cả A Nghiên cũng không nói rõ ràng, mọi người tò mò đoán một lúc mới thôi.
Đến buổi chiều, A Kiều cách vách vụng trộm chạy tới, đầu tiên là rất thân thiện nói chuyện với A Nghiên, tiếp theo bắt đầu âm thầm tìm hiểu vị gia tuấn mỹ vô trù kia.
A Nghiên xem nàng ấy khuôn mặt đỏ bừng, bỗng nhiên ý thức được.
Di, đây là mối tình đầu, thiếu niên hoài xuân, thích người ta ?
Nàng cao thấp đánh giá A Kiều, cuối cùng có chút thất vọng.
tư sắc này, thật sự bình thường, không cần so với Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, chính là so với bản thân mình còn nhỏ tuổi, bộ dáng không nẩy nở, cũng đã không được.
sợ là Cửu gia chướng mắt.
A Nghiên đầu óc vừa chuyển, lại bắt đầu nhớ Tiêu Đạc vốn không định đi, ai biết Mạnh Hán nhắc nhở một câu, hắn lại đồng ý rồi.
Yến kinh bên kia? Là nói những người muốn giết hắn đó sao?
Lần trước thích khách ngu ngốc không giết được, chẳng lẽ còn muốn đến nữa?
A Nghiên trong đầu nghĩ việc, đối với A Kiều hỏi chuyện Tiêu Đạc, cũng nói mở đầu rồi không nói tiếp, A Kiều bĩu môi, chỉ cho rằng A Nghiên đã lên cành cao lại không đồng ý dẫn mình theo, mất hứng bĩu môi đi ra.
******************************
Buổi tối, A Nghiên trong lòng có việc, nguyên bản ngủ muộn, thật vất vả chìm vào mộng đẹp, lại giật mình một cái cứ như vậy tỉnh dậy.
Nàng bỗng chốc mao cốt tủng nhiên đứng lên.
giống như có người đang quan sát mình.
Chẳng phải bởi vì nàng nghe được động tĩnh gì, mà là một loại trực giác.
Nàng nhìn nhìn mẫu thân bên cạnh đang ngủ say, mặc xong quần áo, rón ra rón rén đi ra ngoài.
Cuối mùa thu, minh nguyệt treo cao, thôn trang đang ngủ bao phủ một tầng ánh sáng mông lung, mọi người sớm đã ngủ, chung quanh thanh lãnh yên tĩnh, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe thấy ven đường có tiếng sâu bọ thảm thiết kêu to.
Nếu là người bình thường, tự nhiên không cảm thấy có gì không thích hợp, bất quá A Nghiên làm người tám đời, đến cùng có kinh nghiệm không giống người khác cùng với khứu giác sâu sắc, nàng tinh tường ý thức được, có người không tầm thường vào thôn, hơn nữa ở ngay bên cạnh nhà nàng.
Đến cửa thôn, nàng nhìn nhìn bốn phía, chung quanh cũng không có bóng người, chỉ có tháp canh nhấp nhô cao thấp nửa vòng tròn nn tĩnh đứng sừng sững ở đó, giống như sương trắng dưới ánh trăng hình thành từng vệt bóng tối.
A Nghiên cười khẽ : Lén lút làm gì, xuất hiện đi!
Lời này nói ra, chung quanh cũng không có động tĩnh gì, một hồi lâu sau, mới nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, ngay sau đó, có một người mặc hắc y nhẹ nhàng dừng trước mặt nàng.
Người này mặt mày tuấn lãng, xem tuổi không đến ba mươi, quần áo chất liệu may mặc đều là thượng thừa, hiển nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Ngươi đến cùng là loại người nào? Đối phương nhíu mày gắt gao nhìn chằm chằm A Nghiên, trong thanh âm tràn ngập phòng bị.
Thật đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, ngươi lén lút trốn tránh trộm xem nhà chúng ta, nay lại hỏi ta là người như thế nào!”A Nghiên có chỗ nào sợ hắn đâu.
trên đời này, ai nàng cũng không sợ, chỉ sợ Tiêu Đạc.
Người tới lại đề phòng xem kỹ A Nghiên, cuối cùng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:
Ta phái người tra qua, ngươi là Cố Nghiên, từ nhỏ không có ra ngoài đến hai mươi dặm, bất quá là cô nương bình thường ở nông thôn thôi, làm sao có thể có lá gan và nhãn lực như vậy.
Hắn nguyên bản bất quá là thuận thế đến xem ŧıểυ đầu bếp nữ khiến vị cửu hoàng đệ kia của hắn nhìn với cặp mắt khác xưa thôi, ai ngờ, thế nhưng lại bị ŧıểυ nha đầu như vậy nhìn ra hành tích.
A Nghiên đã bị nói toạc ra, nhưng cũng không có gì giả bộ, nàng thậm chí rõ ràng làm một cái không thành kế, lập tức càng lạnh nhạt, nhíu mày lạnh lùng thốt ra: Ngươi cho là trên đời này mọi nguồi đều ở trong khống chế của ngươi sao? Không khỏi quá mức tự đại. Ngươi cố ý phái người đi ám sát Tiêu Đạc, không phải tơi tả mà về sao?
A Nghiên cố ý thử.
Ngươi đến cùng là loại người nào! Đối phương trong mắt tinh quang hiện ra, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm A Nghiên, nhưng thế nào cũng không rõ, rõ ràng xem ra bất quá là ŧıểυ nha đầu mười bốn mười lắm tuổi nhu nhược hàm hậu, trong nháy mắt liền thay đổi đâu.
A Nghiên trên mặt ra vẻ tan hết lạnh như băng, lộ ra nụ cưới phù hợp tuổi nàng, cứ như vậy nghiêng đầu hướng về phía hắn cười, cười đến có chút đắc ý: Ngươi quả nhiên đúng rồi. Như vậy xin hỏi, ngươi là vị hoàng tử ấy? Tam hoàng tử? Lục hoàng tử?
A Nghiên bắt đầu đoán lung tung.
Đối phương vẻ mặt kìm nén, nhìn chằm chằm A Nghiên nửa ngày nói: Ngươi đến cùng muốn làm cái gì?
A Nghiên lúc này trong lòng đã có tính toán, rõ ràng cùng hắn làm rõ: Ngươi không cần hỏi ta là ai, ta là ai, cũng không có quan hệ cùng ngươi. Bất quá ta có thể nói cho ngươi, mục đích của ta là muốn giết chết Tiêu Đạc, Tiêu Đạc là kẻ thù của ta.
Nga, ngươi muốn hợp tác với ta?
Ta không nghĩ hợp tác với ngươi, ta chính là muốn nói cho ngươi, ta hận Tiêu Đặc, hận không thể làm hắn chết đi. Nếu có một ngày ngươi thấy ta có thể giúp được ngươi cái gì, có thể tới tìm ta.
Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Ngươi nói ngươi cùng hắn có cừu oán, ta nên tin sao? Nói như thế nào hắn cũng là địa vị bất phàm, mà trước mắt nhìn A Nghiên chính là một ŧıểυ nha đầu có chút không tầm thường.
Tùy tiện, ngươi có thể không tin, quay đầu đi bước đi, ngươi cũng không cần sợ ta đem hành tung ngươi nói cho Tiêu Đạc. Đương nhiên, sinh ra ở hoàng thất, lại là hoàng tử, còn đòi ngấp nghé cái vị trí kia, ngươi như thế chính là bệnh đa nghi, cho nên ngươi không tin ta cũng đúng.
Nàng ngừng cúi xuống, nghiêng đầu đánh giá hắn: Ngươi có phải nghĩ, ŧıểυ nha đầu này thực đáng sợ, tuổi còn nhỏ lại ở trong thôn lớn lên, sao có thể nói ra lời này? Hôm nay ta đã nhìn thấu nàng, chẳng thà trực tiếp một kiếm kết liễu nàng?
Nam nhân nghe xong lời này, cho thấy cực kì khiếp sợ, tay đặt tại trên trường kiếm cứng đờ hạ xuống.
Ha ha, ta biết ngươi hôm nay không mang thị vệ tới, ngươi nếu tự tin có thể giết ta, vậy giết đi.”A Nghiên chau chau mày, không chút để ý chớp chớp mắt.
Nam nhân sắc mặt càng thay đổi, nheo con ngươi lại, nhìn kỹ A Nghiên nửa ngày, cuối cùng rốt cục nói: Cô nương chẳng lẽ đến từ Ngọc Hương lâu?
Ngọc Hương lâu? A Nghiên tự nhiên là chưa từng nghe nói, bất quá lúc này nàng cũng chỉ có thể ra vẻ cao thâm:
Ta có phải đến từ Ngọc Hương lâu hay không, sao có thể tùy tiện nói cho ngươi đâu, ngươi cho là ba chữ Ngọc Hương lâu có thể tùy tiện nói ra miệng sao?
Người này gắt gao cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra một đóa hoa.
A Nghiên thản nhiên đứng ở đó, mặc cho hắn nhìn.
Nam nhân nhìn nửa ngày, bỗng nhiên nở nụ cười: Cô nương, ta quả thật hi vọng Ngọc Hương lâu có thể giúp ta một tay, nhưngngươi dựa vào cái gì cho rằng có thể giúp được ta?
A Nghiên thản nhiên nói: Chỉ bằng Tiêu Đạc thích ăn đồ ăn cảu ta, chỉ bằng ngươi phái sát thủ thất bại.
Nam nhân nghe được lời ấy, bỗng chốc không nói nổi.
Ngươi sẽ đối phó Tiêu Đạc, ta cũng muốn đối phó Tiêu Đạc, đây là sự thật. Ngươi cũng không cần sốt ruột, dù sao ta hiện tại đi theo bên người Tiêu Đạc, vui chơi giải trí ngày qua cũng thoải mái...
Cô nương, chúng ta có thể hợp tác.
A Nghiên nghe được câu này, lắc đầu: Không không không, ta không muốn tìm ngươi hợp tác, ta chính là khi cần có thể giúp ngươi mà thôi.
Đối phương không nói gì, cắn răng, cuối cùng vẫn cúi đầu nói: Được, cô nương, đến lúc trọng yếu, mời ngươi giúp ta.
A Nghiên đưa ra ánh mắt tán thưởng cho trẻ nhỏ dễ dạy: Được rồi, chúng ta đã nói rõ rồi, chúng ta coi như là bằng hữu. Làm bằng hữu, ngươi có phải hay không hẳn là trước tiên biểu hiện ra thành ý, dù sao ta đối với ngươi hoàn toàn không biết gì, làm sao biết thực lực của ngươi đâu? Vạn nhất ngày nào đó ta muốn giúp ngươi, lại liên lụy chính mình, chẳng phải là hỏng bét?
Nam tử nhíu mày, tìm tòi nghiên cứu đánh giá A Nghiên nửa ngày, cuối cùng vẫn hạ giọng nói: ta xếp thứ ba.
Nguyên lai là tam hoàng tử điện hạ.”A Nghiên cao giọng nói.
Lời này vừa ra, thiếu chút nữa đem vị tam hoàng tử này tức chết: Cô nương, tốt xấu gì nhỏ tiếng chút đi!
Nàng cho rằng đây là giữa ban ngày ban mặt dạo phố sao? Còn định tiếp đón!
Sợ cái gì, phụ cận cũng không có nɠɵạı nhân. Được rồi, ngươi tiếp tục ở trong này đi bộ, ta phải đi về ngủ, đợi lúc cần ta hỗ trợ lại tới tìm ta đi!
Nói xong nàng đi thẳng về trong thôn.
Dưới ánh trăng, chỉ để lại tam hoàng tử ở đó, nhìn bóng lưng nàng đi xa, lâm vào trầm tư.