Lúc Phó Tranh về đến nhà, dì Dung vừa mới bưng đồ ăn lên trên bàn, quay đầu thấy Phó Tranh, thì cười, "Còn tưởng rằng hôm nay con không về ăn cơm."
Kể từ sau khi Chu Tương Tương sinh Sủi Cảo, dì Dung liền từ bên nhà cũ của Phó gia tới đây, bình thường giúp bọn họ làm một chút cơm, giặt quần áo, đôi khi giúp Chu Tương Tương trông em bé.
Phó Tranh vừa thay giày vừa hỏi: "Tương Tương đâu?"
Dì Dung chỉ trên lầu, "Ở phòng trẻ em chơi với Sủi Cảo."
Phó Tranh thay dép vào nhà, đi lên lầu.
Dì Dung ở phía sau kêu: "Tiện thể gọi Tương Tương xuống ăn cơm luôn nhé."
Phó Tranh "Vâng" một tiếng.
Đi về phía trước được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, bước xuống lầu.
"Sao thế?" Dì Dung nhìn anh hỏi.
Phó Tranh đi đến trước mặt bà, mắt nháy một cái, "Dì Dung, thương lượng với dì một chuyện."
"Chuyện gì thế?"
"Buổi tối để Sủi Cảo ngủ ở nhà dì được không? Chỉ một đêm thôi."
Dì Dung ngẩn người, lập tức lộ ra vẻ mặt ái muội, cười nói: "Trời ạ, bộ dạng nghiêm trọng này của con, làm dì tưởng có chuyện gì. Dì thì không có vấn đề gì, nhưng mà con hẳn là hiểu rõ tiểu ma vương của con mà, không xa mẹ nó được."
Phó Tranh: "..."
Anh đây là đã tạo cái nghiệp gì vậy hả!
Trong lòng lại càng oán hận sâu hơn với con trai mình, sao Quan Âm Tống Tử không đưa xuống một bé gái cho anh chứ?
Buổi tối, Phó Tranh ở thư phòng xử lý xong công việc, trở về phòng ngủ, thì thấy Chu Tương Tương ngồi trên giường, một góc áo ngủ nhấc lên, đang cho tiểu ma vương bú sữa.
Phó Tranh bĩu môi, mặt mũi vô cùng mất hứng, "Không phải buổi chiều mới vừa cho ăn à?"
Chu Tương Tương không ngẩng đầu, nói: "Con nít mau đói bụng mà."
Phó Tranh đi sang ngồi, nghiêng đầu trộm liếc ngực Chu Tương Tương một cái.
Con thỏ trắng nhỏ lắc lư trước người. Vừa mềm vừa trắng.
Cổ họng Phó Tranh kéo căng, yết hầu nhịn không được lăn lên lăn xuống một cái, thân thể lập tức trở nên khô nóng.
Anh lại gần, đôi môi nóng hổi dán bên lỗ tai của Chu Tương Tương, thấp giọng nói: "Vợ, anh cũng muốn ăn."
"Ăn cái gì?" Chu Tương Tương vô thức ngẩng đầu qua, sau đó thì thấy hai mắt Phó Tranh đang nhìn chằm chằm vào ngực của mình.
Mặt cô đỏ lên, theo bản năng nghiêng người, giọng nói nho nhỏ, có chút thẹn thùng, "Nói bậy bạ gì đó."
"Không có nói bậy mà." Phó Tranh trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm con trai đang nhắm mắt bú sữa mẹ, giọng điệu vô cùng hờn tủi, "Chỗ đó của em, trước kia đều chỉ có anh mới có thể đụng vào."
Chu Tương Tương ngẩng đầu liếc anh một cái, cảm thấy không còn gì để nói, "Phó Tranh, anh bớt ngây thơ đi được không? Đến giấm của con trai mà anh cũng ăn?"
"Tiểu ma vương này đã chiếm lấy em biết bao lâu rồi." Phó Tranh khẽ hừ một tiếng, trong lòng lại nghẹn khuất.
Chu Tương Tương nghe thấy Phó Tranh gọi tiểu ma vương, ngẩn ra một hồi lâu, sao đó thì nhíu mày, ngẩng đầu lên, nói: "Tiểu ma vương gì cơ? Có ai đặt biệt danh cho con mình vậy không?"
Phó Tranh tức giận nói: "Nó vốn là tiểu ma vương mà."
Chu Tương Tương: "..."
Một lát sau, cuối cùng Sủi Cảo cũng ăn no bụng, chép miệng, cái đầu nhỏ chôn trong ngực của Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương vừa chỉnh lại áo, vừa nói với Phó Tranh: "Anh đi tắm trước đi."
Phó Tranh đang đọc sách ở cạnh đầu giường, nghe vậy, hơi giật mình nhìn Chu Tương Tương, một lúc lâu không lên tiếng.
Chu Tương Tương thấy anh ngơ ra, mặt căng ra trừng mắt nhìn anh, "Anh còn ngơ ra đó làm gì? Nếu anh không muốn, vậy thì về sau đừng có nháo nữa."
Chu Tương Tương vừa dứt lời, Phó Tranh lập tức trở nên hưng phấn, từ trên giường nhảy dựng lên, "Muốn! Sao lại không muốn? Muốn đến sắp chết rồi!"
Phó Tranh nhảy xuống giường, dép cũng không thèm đeo đã hưng phấn chạy vào phòng tắm.
Kết quả, vừa chạy vào chưa được hai giây, thì lại hưng phấn chạy trở về.
Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn anh, "Sao anh..."
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Phó Tranh nâng mặt hung hăng hôn lên môi một cái.
"..."
"Vợ ngoan, chờ ca ca!"
"..."
Phó Tranh lại chạy về phòng tắm, trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào cùng với tiếng hát của Phó Tranh, "Hôm nay là ngày tốt, chuyện chỉ nghĩ trong đầu lại có thể thành..."
Chu Tương Tương ở bên ngoài nghe được, thiếu chút nữa là bật cười.
Người này thật là... Đều đã làm cha rồi, mà vẫn còn giống như tên dở hơi.
Rất nhanh Phó Tranh đã tắm xong, lúc đi ra, nửa người dưới vây khăn tắm màu trắng, nửa người trên vẫn còn nhỏ nước, nhìn là biết sốt ruột đi ra, nước cũng không lau khô.
Phó Tranh vừa ra tới, cảm thấy có cái gì đó là lạ, quét một vòng quanh phòng, ồ lên một tiếng, "Tiểu ma vương đâu?"
Lời còn chưa dứt, một cái gối đã ném lên người anh, Chu Tương Tương trừng mắt nhìn anh, "Cái gì mà tiểu ma vương hả, thế còn Ngưu ma vương đâu."
Lại nói tiếp: "Ngủ, em đưa thằng bé đến phòng của dì Dung rồi."
Hai mắt Phó Tranh bỗng sáng lên, cười hắc hắc, bước tới bên cạnh Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương ngồi xổm trước tủ quần áo, đang tìm quần áo.
Từ phía sau Phó Tranh ôm chặt lấy cô, môi dán bên tai cô thổi hơi nóng, "Vợ, đêm nay ca ca nhất định sẽ yêu thương em thật tốt."
Nói, định ôm Chu Tương Tương dậy.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Chu Tương Tương đè tay anh lại, quay đầu liếc anh một cái, "Anh gấp cái gì? Em còn chưa có tắm."
Phó Tranh: "..."
Từ trong tủ quần áo Chu Tương Tương cầm lấy quần áo để thay, sau đó liền đẩy Phó Tranh ra, bước đến phòng tắm.
Phó Tranh sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Tương Tương, cả người nặng nề nằm sấp trên giường, ai oán kêu gào một tiếng.
Trời ơi!
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào vang lên.
Phó Tranh ở trên giường lăn hai vòng, lòng nóng như lửa đốt.
Tắm thôi mà, sao lại lâu như thế?!
Trên thực tế, Chu Tương Tương mới vào được có mười phút mà thôi.
Nhưng mà, chính mười phút này, đối với một tên đàn ông vừa ăn chay nửa năm mà nói, quả thực là, từ thân đến tâm đều bị dày vò.
Phó Tranh sốt ruột lại nghẹn cực kỳ, ở trong phòng càng không ngừng xoay qua xoay lại.
Trong phòng tắm không ngừng truyền ra tiếng nước chảy ào ào, tựa như một mồi lửa, làm lòng anh cháy hừng hực.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, tiếng nước chảy trong phòng tắm cuối cùng cũng ngừng lại.
Nhưng ngay lúc này, Phó Tranh cũng đã đến ranh giới sụp đổ, không nhịn được nữa.
Chu Tương Tương tắm rửa xong, mới từ dưới vòi hoa sen đi ra, cầm lấy khăn tắm đang chuẩn bị lau nước trên người.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Phó Tranh từ cửa bước vào.
Chu Tương Tương giật mình, phản xạ có điều kiện cầm khăn tắm trong tay che đi cơ thể, "Anh... Em còn chưa mặc quần áo!"
Mặt mũi Chu Tương Tương đỏ bừng, rất thẹn thùng.
Mặt Phó Tranh kéo căng, sải bước đi đến chỗ Chu Tương Tương. Khoát tay, liền đoạt lấy khăn tắm cô dùng để che cơ thể, tiện tay ném xuống đất.
Đèn dây tóc trong phòng tắm sáng trưng, cơ thể Chu Tương Tương đỏ ửng, lõa lồ đứng trước mặt Phó Tranh, cô vô cùng xấu hổ, toàn thân đều nóng lên, hai tay vòng ngực, vô thức muốn che đi.
Phó Tranh thì làm gì chịu để cho cô che, hai mắt anh đỏ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, giọng nói vô cùng khàn đặc, "Che cái gì? Toàn thân em, có chỗ nào anh chưa chạm qua?"
Vừa dứt lời, liền bế Chu Tương Tương lên, xoay người đặt cô lên bồn rửa mặt.
Bồn rửa mặt rất rộng rất lớn, lạnh đến thấu xương. Chu Tương Tương vừa được đặt lên, liền bị lạnh đến co rúm lại, hai tay vô thức vòng lấy cổ của Phó Tranh.
Phó Tranh vùi đầu ở trước ngực cô, hôn đến tạo ra tiếng chụt chụt.
Chu Tương Tương gắt gao cắn môi, trong mắt long lanh nước.
Một lúc lâu sau, đột nhiên Phó Tranh ngẩng đầu lên, khóe miệng cong thành nụ cười, giọng khàn khàn: "Vơ, con thỏ đã lớn rồi."
Chu Tương Tương không nghe nổi mấy lời hạ lưu, gương mặt đỏ bừng che miệng Phó Tranh, "Đừng... Đừng nói nữa..."
Phó Tranh cười khúc khích, "Được, anh không nói nữa."
Hơn nửa năm Phó Tranh không được ăn mặn, một đêm này, quả thực là lăn qua lăn lại đến rạng sáng hơn bốn giờ mới kết thúc.
(Pheng: Mù mắt chó tui rồi.:(()
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Phó Tranh đã rời giường, tinh thần sảng khoái, một chút cảm giác mệt mỏi cũng không có.
Chu Tương Tương eo mỏi lưng đau nằm ở trên giường, nhịn không được lần nữa cảm thán: Đây chính là khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ.
Một đêm lăn qua lăn lại, Chu Tương Tương ở trong lòng thầm tổng kết ra được một bài học xương máu.
Tuyệt đối không thể để đàn ông đói bụng quá lâu, đàn ông đói quá lâu, thì sẽ giống như chó sói mấy trăm năm chưa từng được ăn thịt, vô cùng hung hãn!
Một chữ thôi, thảm!
...
Kể từ sau khi Chu Tương Tương có con, đều cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, một ngày một ngày, còn chưa kịp cảm nhận thế nào, trong nháy mắt, con trai cũng đã được ba tuổi.
Thời điểm cuối tháng tám, Chu Tương Tương và Phó Tranh mang con trai đến nhà trẻ ghi danh.
Tháng chín chính thức khai giảng.
Sủi Cảo dường như rất hứng thú với việc đi nhà trẻ, trời còn chưa sáng đã chạy đến gõ cửa phòng ba mẹ.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Tối hôm qua Chu Tương Tương ngủ trễ, nghe thấy tiếng gõ cửa, vô thức chui đầu vào trong chăn, thuận tiện đá Phó Tranh một cước, mơ mơ hồ hồ kêu, "Đi mở cửa."
Phó Tranh nhíu mày lại, nhắm mắt lại ấn thái dương, sau đó mới vén chăn lên xuống giường.
Cửa vừa mở ra, tiểu ma vương liền từ trong khe cửa chui vào, "Mẹ ơi, mau rời giường!"
Sủi Cảo vung đôi chân ngắn nhào đến bên mép giường, thấy Chu Tương Tương còn nhắm mắt, miệng nhỏ nhếch lên, nói lầm bầm: "Mẹ, mẹ lười quá, còn chưa chịu rời giường."
Phó Tranh đi tới, một tay bế con trai lên, ném lên ghế sofa ở cuối giường, "Câm miệng, đừng quấy rầy vợ của ba."
"Ba —— "
"Lại ầm ĩ, ba đánh con."
Phó Tranh vừa mở miệng, Sủi Cảo lập tức ngậm chặt miệng, không dám hé răng.
Trong lòng tức giận nghĩ, ba siêu hung dữ! Vẫn là mẹ tốt nhất.
Phó Tranh mắng Sủi Cảo một câu, sau đó trở lại giường, vén chăn lên, tiếp tục ngủ.
Tối hôm qua lăn qua lăn lại trễ, còn chưa ngủ được hai tiếng.
Ba mẹ đều đang ngủ, đáng thương cho Sủi Cảo chỉ có thể chu cái miệng nhỏ yên lặng ngồi trên ghế sofa, yên lặng chờ đợi hai người ba mẹ ham ngủ này tỉnh dậy.