Liên Chức cào móng tay lún thật sâu vào da thịt, lòng bàn tay cảm thấy rất đau đớn đã nói cho cô biết đây không phải là một giấc mộng.
Hoắc Nghiêu cho tay vào trong túi thờ ơ đi cùng với cô, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của anh ta, trong đầu đột nhiên sinh ra một ý tưởng khó có thể tin.
Đúng lúc này, người phục vụ đẩy cửa phòng Vip ra, khung cảnh bên trong lập tức đập vào mắt Liên Chức.
Khi nhìn qua khe cửa, cô nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp.
Người phụ nữ ngồi giữa đám đông, mỉm cười ngọt ngào, như thể chưa bao giờ biết đến sự đau khổ và dơ bẩn của xã hội.
Trước mắt của Liên Chức tối sầm lại.
Cô gái đó quả nhiên là Trầm Hi!
Ngoài cửa có tiếng động, mọi người trong phòng quay ra nhìn thấy Hoắc Nghiêu đi cùng một người phụ nữ, liền liên tục huýt sáo để trêu tức anh ta.
“Hoắc Nghiêu, sao anh đến chậm quá vậy!”
Trầm Hi không vui nói.
Tuy nhiên, khi ánh mắt hướng về bên cạnh Hoắc Nghiêu, vẻ không vui lập tức đông cứng ở trên khóe miệng.
Hoắc Nghiêu xoay chiếc chìa khóa ngoắc ở ngón tay, trong lời nói cũng không hề có chút thành ý nói: “Tôi bị kẹt xe, xin lỗi các vị nhé."
"Diệc Châu còn chưa tới, hai người bớt dành nhau đến cuối đi?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Liên Chức, nói đùa:
“Em gái đứng bên cạnh anh tên là gì vậy?”
Giọng điệu này rõ ràng là đã quá quen với việc tán gái.
Hoắc Nghiêu liếc mắt nhìn Liên Chức, lười biếng nói:
“Muốn nói cho cậu ta biết không?”
Liên Chức cũng không nói một lời.
Hoắc Nghiêu thu hồi tầm mắt, nheo mắt nhìn sang bên đối diện chỗ Tống Trầm Hi.
Người đàn ông kia hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái.
Mấy người đàn ông có mặt ở đây đều chơi với Hoắc Nghiêu từ thuở nhỏ đến lớn, đương nhiên cũng chứng kiến bạn gái bên cạnh anh ta nhiều giống như tre già măng mọc.
Cô gái này tuy rằng rất xinh đẹp nhưng lại có chút nhát gan.
“Cô gái, cô sẽ không bị cảnh lúc nãy dọa sợ chứ?”
Có người trêu nói:
“Không cần lo lắng, chúng tôi đều là người đứng đắn."
Liên Chức phảng phất giống như không nghe thấy lời họ nói.
Bả vai đột nhiên bị siết chặt, cô như con chim sợ cành cong sợ hãi ngẩng đầu lên, Hoắc Nghiêu nhếch khóe môi, không chút để ý nói:
“Sao lại ngây người nữa rồi?”
“Ngại quá…Tôi… tôi muốn đi vệ sinh một lát."
Cô căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói gì, gần như ngay lập tức xoay người chạy ra ngoài cửa.
Phía sau vang lên vài tiếng trêu chọc, chế nhạo Hoắc Nghiêu bây giờ thay đổi khẩu vị, lại đi thích kiểu mỹ nhân nhút nhát như vậy.
Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại, hành lang tối tăm u ám chỉ còn lại tiếng bước chân hốt hoảng vội vã của Liên Chức, cô điên cuồng chạy mất phương hướng, dọc theo hành lang kéo dài ra mọi hướng, giống như con kiến mắc kẹt trong rãnh nước mênh mông không có bờ.
Tầm nhìn trước mắt một mảnh mơ hồ, cả người cô như chìm vào trong vô số hình ảnh của quá khứ đau thương.
Ở một góc không người, cả người của Liên Chức dựa vào góc tường, khuôn mặt của cô sớm đã tràn đầy nước mắt ướt át.
Từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu lăn dài trên má, thi nhau tràn xuống cằm cô, đôi môi run rẩy, tiếng khóc nghẹn ngào kẹt cứng ở trong cổ họng.
Lại là Trầm Hi!
Cô ta là người đã đánh cắp bản thiết kế tốt nghiệp của cô, là kẻ cố ý ngăn cản cô lấy được tấm bằng đại học, là người sao chép thành quả của cô rồi mang nó đi giành giải thưởng quốc tế.
Tiếng khóc tê tâm liệt phế của Liên Chức như xé rách ruột gan, dùng đầu đập mạnh vào tường.
Ông trời đang trêu đùa cô sao? Cô thật sự đã trở về ba năm trước, thời điểm cô vừa mới gặp mặt Trầm Hi.
Cảm xúc của cô chưa kịp hỏng mất, hành lang đột nhiên truyền đến một tiếng gầm nhẹ tức giận.
“Hoắc Nghiêu, anh đứng lại đó cho tôi!”
Liên Chức vội vàng lau đi nước mắt, giấu mình ở trong góc tối.
Cô lặng lẽ thò đầu ra, Hoắc Nghiêu đang đứng ở cuối hành lang, bước chân hơi dừng lại, trên mặt anh ta vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như trước.
Mà đi đằng sau anh ta, trên măt của Trầm Hi vô cùng tức giận.
Cô ta bước nhanh vài bước, thấp giọng chất vấn:
“Anh rõ ràng biết rõ tình huống giữa tôi và Liên Chức, vì sao còn cố tình mang cô ta đến đây, hả?”
So với cảm xúc mất khống chế của Trầm Hi, Hoắc Nghiêu lại rất bình tĩnh.
Anh ta biết rõ nhưng vẫn cố hỏi:
“Quan hệ của cô và cô ấy là gì?”
"Anh!”
Hoắc Nghiêu nhướng mày, lười biếng nói:
“Nghĩ lại thì, tác phẩm đầu tiên nổi tiếng quốc tế của cô vào ba năm trước thật ra là sao chép của người khác đúng không? Hay là, tài năng của nhà thiết kế Tinh Hoa thực ra còn không bằng một sinh viên đại học không danh không tiếng?”
“Anh ngậm miệng lại cho tôi!”
Trầm Hi tát anh ta một cái tát thật mạnh.
Hoắc Nghiêu bị đánh đến quay mặt đi, đầu lưỡi áp vào má phải, cười lạnh: “Cô còn dám ở đây phát giận, không sợ Liên Chức nghe được tìm cô tính sổ sao?”
“Hay là…”
Anh ta từng bước áp sát cô ta, dùng ngón tay lướt qua cổ Tống Trầm Hi như vỗ về tựa như trêu chọc nói.
“Nếu để cho bạn trai cô biết tài năng của cô chẳng qua chỉ được tạo dựng nên từ việc đi sao chép của người khác, đoán xem anh ta sẽ nghĩ gì về cô, hả?"
Trầm Hi bức đến mức đỏ hồng cả đôi mắt, nói: “Anh cuối cùng là muốn làm cái gì?”
Hoắc Nghiêu cũng không đáp, lạnh lùng nhìn cô ta một cái.
Anh ta xoay người liền rời đi.
Cách một bức tường, Liên Chức ẩn mình trong bóng tối, khóc đến trước mắt biến thành một mảnh mơ hồ.
Hoắc Nghiêu quả nhiên đã biết từ lâu.
Anh ta rõ ràng biết được cô bị oan uổng, lại đưa cô đến nơi này để anh ta được thưởng thức trò hay.
Cô vẫn nhớ rất rõ từng lời kiêu ngạo vênh váo ghé vào bên tai mình của Trầm Hi ở đời trước.
Khi đó cô ở hộp đêm gặp lại Trầm Hi, cảm giác không cam lòng mãnh liệt buộc cô phải hỏi cho rõ ràng.
“Liên Chức, cô không thấy buồn cười sao, chuyện cỏn con từ hai năm trước mà bây giờ cô còn nhớ rõ ràng vậy.”
Trầm Hi bị cô chặn lại nhưng không hề cảm thấy hoảng loạn gì, cô ta thì thầm vào tai Liên Chức:
“Liên Chức, cô có bao giờ nghĩ rằng nếu tác phẩm này ở dưới tay cô chỉ có thể bị người ta bỏ qua mặc kệ, nhưng một khi đã vào tay tôi lại có thể đẩy nó lên một tầm cao mới hay không."
"Cho nên, đôi khi việc tác giả là ai cũng không hề còn quan trọng nữa rồi.”