Sự Trả Thù Của Pandora

Chương 5

Trước Sau

break

Sự trào phúng trên mặt Liên Chức như muốn vỡ ra.

Một dòng cảm xúc không rõ ràng mạnh mẽ rót vào trái tim của cô.

Trái tim cô lúc này như bị một con dao đâm nát.

Từ rất lâu rồi không có ai nói với cô những lời như vậy, nói rằng cô là một cô gái, phải biết yêu quý và đối xử tốt với chính mình.

Những lời này vừa mềm mại lại như có gai, như làm bùng nổ trào dâng như cảm xúc tức giận và tuyệt vọng trong lòng cô, thật là mỉa mai làm sao, kể cả sự ngụy trang phô trương thanh thế đều giống như một quả bóng bay bị đâm nát vỡ vụn, chỉ còn sót lại chua xót và thống khổ tột cùng.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng "phanh phanh", xen lẫn tiếng hoảng sợ thét chói tai.

Ánh mắt Lục Dã đột nhiên rùng mình, vài bước đi ra ngoài cửa.

Lục Dã đi đến cạnh cửa và đứng lại, quay đầu lại nhìn cô:

"Hãy nhớ kỹ, bất cứ ai gõ cũng không mở cửa ra."

Bỏ lại những lời này, Lục Dã lập tức ra khỏi cửa.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Ngoài cửa thật ồn ào, Liên Chức muốn xuống giường xem một chút.

Nhưng mà các loại âm thanh đột nhiên giống như tiếng ồn ào của đám đông luôn vang vọng ở bên tai cô, cô cảm giác không cách nào hô hấp, choáng váng buồn nôn.

Độc phát tác rồi, cô cảm thấy dạ dày của chính mình bị quặn đau đến khó chịu.

Liên Chức cố sức chống đỡ đứng dậy, như kẻ không hồn đi đến bên cửa kéo ra một khe hở.

Trong tầm mắt mê ly, mấy người đàn ông mặc trang phục cảnh sát đang gắt gao áp chế một tên tù nhân nằm ở trên mặt đất, mà cuối hành lang bên phải, Lục Dã dùng một cước đá bay tên đàn ông áo đen trên mặt đất.

Đột nhiên, trong phòng đối diện dò ra một khẩu súng, nhắm ngay đối diện với Lục Dã.

Đồng tử Liên Chức co rụt lại, mở cửa nhào ra ngoài.

"Phanh" một tiếng súng vang lên, Lục Dã chợt quay đầu lại, chỉ thấy người phụ nữ ngã xuống vũng máu, ánh mắt tan rã.

"Liên Chức!"

Ngón tay anh đều đang phát run, ngay cả bản năng bắt tội phạm cũng quên mất, tiến lên ôm Liên Chức vào trong ngực.

"Khụ khụ... Khụ khụ..."

Đau quá.

Tại sao không có ai nói với cô là bị súng bắn sẽ đau đớn như vậy chứ?

Liên Chức ho ra rất nhiều máu, ngay cả lúc hô hấp cũng như là cực hình bị dao đâm vào trong ngực, viên đạn kia bắn trúng cổ của cô, cô có lẽ sẽ không sống nổi được nữa.

Hơi thở của cô ngày càng mỏng manh:

"Anh là… Anh là cảnh sát à?"

Cô nhìn thấy những tơ máu trong đáy mắt của người đàn ông, đôi môi của anh khẽ mở ra, như thể anh đang muốn nói điều gì đó.

Nhưng Liên Chức đã nghe không thấy, ngay cả đường nét của người đàn ông cũng dần đần mịt mờ vỡ vụn, cái gì cũng không nhìn thấy.

Hóa ra anh là cảnh sát. Liên Chức thầm nghĩ.

Tên côn đồ này hiện giờ cư nhiên sống tốt như vậy, trở thành nhân vật bảo vệ quốc gia.

Làm sao bây giờ, so với thân phận giả là trùm ma túy thì nó càng làm trong lòng cô càng không phục.

Nhưng cũng không cách nào không phục, bởi vì cô cũng sắp chết rồi.

Một giọt nước mắt tuyệt vọng trượt xuống từ khóe mắt cô.

Đời này cô sống cũng quá không đáng, trước khi chết đi vậy mà lại cứu được một tên cảnh sát.

Cô muốn đưa tay lên để sờ sờ khuôn mặt của người đàn ông mà mình đã cứu, còn chưa chạm tới đường nét của Lục Dã, cô đã chậm rãi nhắm mắt lại, bàn tay cũng vô lực buông xuống bên cạnh.
Đau, đầu đau quá!

Giống như có ai đó đã lấy một cái rìu bổ đôi đầu cô ra vậy.

Liên Chức đột nhiên mở mắt ra, trên người một giọt máu cũng không có, mà cô đang ngồi ở trong xe.

Bên ngoài cửa sổ xe màu đen là ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, đèn xe như dòng chảy xẹt qua ngoài cửa sổ, các loại biển quảng cáo của thành phố giống như ánh đèn neon sáng ngời, nhanh chóng lùi về trước mắt.

Mà trên cửa sổ thủy tinh màu đen, phản chiếu đôi mắt thất hồn lạc phách của cô.

"Tối hôm qua em không ngủ đủ sao, mười phút đi đường đều có thể ngủ?"

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Giọng nói này...

Cột sống sau của cô đột nhiên cứng đờ lại, nghiêng đầu nhìn lại.

Hoắc Nghiêu đang lái xe vào hầm để xe dưới lòng đất của câu lạc bộ, ánh đèn xuyên qua cửa sổ như sương mù bao trùm lên mặt anh ta, đường nét cứng rắn rõ ràng, sống mũi anh tuấn góc cạnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười không chút để ý.

Anh ta dùng một tay cầm vô lăng xoay nửa vòng, quay đầu nhìn lại về phía cô.

Cô đang nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt, đôi mắt vốn ảm đạm u ám đột nhiên hiện ra một tia hoảng sợ.

Hoắc Nghiêu nhướng mày: "Nhìn tôi làm gì vậy?"

Lúc anh ta xuống xe, Liên Chức vẫn đờ đẫn ngồi trên xe, giống như một con rối si ngốc ngây ngẩn cả người ngồi tại chỗ.

Hoắc Nghiêu đi đường vòng, dùng tay gõ nhẹ vào cửa kính xe, cười nói: "Xuống xe đi, ngủ một giấc liền trở nên choáng váng sao?"

Liên Chức ngơ ngác đẩy cửa xuống xe.

Hàng chục chiếc xe sang đậu ở chỗ đậu xe dành riêng cho khách Vip của khách sạn, cô nhìn khung cảnh vừa lạ lẫm vừa có chút quen thuộc ở xung quanh.

Đây là đâu? Không phải cô đã chết rồi sao?

Cô hoàn toàn mơ hồ chỉ biết đi theo Hoắc Nghiêu và người phục vụ, người bồi bàn dẫn hai người bọn họ vào trong phòng Vip riêng.

Hành lang tầng hai giống như một mê cung không có lối thoát, dưới ánh đèn mờ ảo xa hoa, tường hoa văn được chạm khắc uốn lượn phức tạp quanh co.

Liên Chức vừa hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Cô không phải đã bị một phát bắn chết ở cổ rồi sao? Tại sao lại gặp lại tên Hoắc Nghiêu này?

Hoắc Nghiêu vừa quay đầu lại, dưới ánh đèn mờ ảo, sắc mặt của cô xanh xao tái nhợt như tờ, giống như con nai nhỏ bị lạc trong rừng cây rậm rạp.

Khóe miệng anh ta nhếch lên một cười, nói: “Gặp mấy người bạn của tôi. Không phải lúc trước em nói rất muốn gặp bọn họ sao? Sao bây giờ lại quên rồi?”

Gặp bạn của anh ta? Ánh mắt của Liên Chức co chặt lại.

Đúng rồi!

Trong trí nhớ hình như đã từng xảy ra chuyện như vậy, cô nói bóng nói gió muốn tiến vào vòng bạn bè của anh ta, mà Hoắc Nghiêu quả thật đã dẫn cô đi theo cùng.

Khi đó cô còn thắc mắc rằng liệu có phải cuộc hẹn này chỉ có năm người bọn họ hay không.

Nếu không thì tại sao thanh mai trúc mã của Hoắc Nghiêu lại hận cô đến vậy.

Mãi một thời gian sau, Liên Chức mới biết Hoắc Nghiêu đã lên kế hoạch cho bữa tiệc này từ lâu, anh ta đã cố tình giữ mối quan hệ mập mờ với cô, biến cô thành công cụ để anh ta có thể triệt để lợi dụng.

Nhưng chuyện này đã là ba năm trước, vì sao nó lại tái hiện lại một lần nữa?
 

break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc