Mạnh Ngũ gia ngồi bên cạnh cũng cười lớn: "Thì ra Lục đệ thích cái dạng này, khó trách vừa rồi thử nhìn qua một vòng cũng không hài lòng."
Mấy thuộc hạ của hắn cũng cười ầm lên.
Lục Dã nở một nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu nhìn cô, nụ cười giả tạo của cô phản chiếu trong con ngươi đen nhánh của anh.
"Tên của cô là gì?"
Lục Dã hỏi.
Liên Chức thấp giọng nói: “Tên của tôi là Dao Dao.”
Anh cũng không nói thêm nữa.
Cô rót rượu cho anh, nhưng khi cốc thủy tinh chạm vào môi người đàn ông nhưng anh vẫn chưa mở miệng.
Lục Dã rũ mắt xuống, ánh mắt khó hiểu dừng lại trên mặt Liên Chức.
Ánh nhìn đó khiến trái tim của Liên Chức không biết vì sao chợt run lên, như thể cô đã bị anh nhìn thấu hết thảy vậy.
Mạnh Ngũ gia cười nói: "Quả nhiên, có mỹ nhân trong lòng cũng rất dễ mất đi tinh thần chiến đấu. Lục đệ, cậu suy nghĩ thế nào? Cậu sẽ chỉ kiếm được lợi chứ không có hại từ việc buôn bán lần này."
Lục Dã quay đầu lại, vẻ mặt có chút thoải mái: “Tôi đương nhiên muốn hợp tác cùng với Ngũ gia, nhưng đến giờ tôi cũng chưa thấy hàng, số lượng tôi cần lần này cũng khá nhiều. Không biết Ngũ gia có đủ khả năng không?”
Mạnh Ngũ gia hỏi:
“Cậu muốn bao nhiêu?"
Lục Dã lật lại chiếc bật lửa trong tay, ra hiệu số lượng mà mình cần.
Mạnh Ngũ gia cân nhắc một lúc, liếc nhìn người của mình.
Thuộc hạ đặt chiếc hộp lên bàn, sau khi mở ra, quả nhiên bên trong chứa một thứ bột màu trắng, Lục Dã dùng đầu ngón tay lấy ra một ít rồi bóp nát.
Đặt nó lên chóp mũi rồi ngửi.
Những chị em khác giả vờ mắt mù tai điếc, giả vờ không nhìn thấy, Liên Chức kinh ngạc nhìn Lục Dã.
Người đàn ông này thực sự buôn bán ma túy sao?
Lục Dã liếc qua đôi mắt kinh ngạc của cô, cầm ly rượu cạch với Mạnh Ngũ gia, nói:
“Quả nhiên là hàng tốt, Ngũ tiên sinh chân thành như vậy, tôi còn muốn mà không được, ngài có thể ra giá rồi."
"Việc này thì dễ nói dễ nói."
Mạnh Ngũ gia cười lớn, sau khi xong việc đòi tiền cũng là thô tục.
Sau khi uống xong mấy chai rượu, đám người ăn uống linh đình, dưới bóng đèn mơ hồ.
Vì không thể cưỡng lại sự cám dỗ, mấy tên thuộc hạ đã đưa tay vói vào trong qυầи ɭóŧ của gái điếm.
Lục Dã cũng uống say, hai má đỏ bừng.
Mạnh Ngũ gia bảo Liên Chức đưa Lục Dã lên lầu nghỉ ngơi, Liên Chức đỡ cánh tay của người đàn ông vòng qua cổ của mình.
Anh thực sự rất nặng, hơi thở cũng nặng nề, lúc cọ vào tai cô giống như một chiếc lông vũ đang phe phẩy bên tai.
Liên Chức gian nan dìu anh về phòng.
Sau khi hai người rời đi được một lúc, trong phòng cũng trở lại yên tĩnh.
Nụ cười của Mạnh Ngũ gia trong nháy mắt biến mất, hắn liếc nhìn cấp dưới của mình một cái: “Đi theo dõi xem.”
Trong phòng, Liên Chức gian nan đỡ người đàn ông nằm lên giường.
Dưới ánh đèn mờ mịt, anh đã say khướt, tay đặt trán, độ cong của yết hầu dưới sự hô hấp thô nặng cũng theo đó phập phồng nhẹ, nối liền kinh mạch, có thể làm cho người ta nhìn đến tâm hoảng mặt nóng.
Liên Chức đi vào phòng tắm lấy nước rửa chân cho anh.
Cô bưng một chậu nước nóng lên, mở thiết bị rửa chân ở cuối giường, vừa chạm vào chân của người đàn ông, anh liền tỉnh lại.
Liên Chức thấp giọng nói: "Tiên sinh, ngài muốn rửa chân xoa bóp sao?"
Người đàn ông cũng không đáp, ánh mắt u ám không rõ rơi vào trên mặt của cô.
Cô tránh né không nhìn anh.
Một lúc lâu sau, giọng Lục Dã khẽ trầm xuống: "Đi rửa mặt đi."
"A?"
Cô kinh ngạc nhìn về phía anh.
"A cái gì?"
Lục Dã nói: "Người hầu hạ kẻ khác như các người, đều thích quét phấn lên mặt như vậy sao?"
Liên Chức: "...."
Sáu bảy năm không gặp, anh cư nhiên cũng biết châm chọc người khác.
Liên Chức không muốn đi tẩy trang, nhưng hiển nhiên Lục Dã còn có đủ kiên nhẫn hơn cô, giằng co được một hồi lâu, cô không thể không đi vào trong phòng vệ sinh.
Tiếng nước ào ào, sau khi tẩy trang xong, Liên Chức nhìn chằm chằm khuôn mặt của mình trong gương.
Giọt nước trượt xuống trên khuôn mặt trắng nõn của cô, đôi mắt như sao sớm, đôi môi như mật ong.
Khuôn mặt to bằng bàn tay nhíu lại, trong lúc này cũng hết sức nhu nhược động lòng người.
Cô cũng sắp quên mất đã bao lâu rồi cô không dám nhìn vào khuôn mặt thật của chính mình, có vài phần sững sờ.
Do dự rất nhiều lần, Liên Chức cuối cùng ra khỏi phòng tắm.
Lục Dã lười biếng ngồi ở đầu giường, đôi mắt nhắm chặt chợp mắt, sau khi nghe được động tĩnh, mí mắt anh chậm rãi nâng lên.
Liên Chức lập tức tắt hai bóng đèn, hi vọng bóng tối có thể che lại khuôn mặt của cô.
Cô ngồi xổm ở cuối giường, mượn mái tóc vụn rơi xuống để che mặt mình đến kín mít.
Khi Lục Dã nhìn cô đặt chân anh vào chậu nước ấm, có một khoảnh khắc cứng đờ lại, anh muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng không biết vì sao, lại không có động tác nào.
Lục Dã nhìn cô gái đã bảy năm không gặp, khuôn mặt cô trắng nõn, giống như mây lại giống như tuyết.
Hình bóng của cô đã khắc sâu vào tâm trí của mình, lại bởi vì thời gian trôi qua quá lâu mà từ từ phai mờ đi mất.
Anh vẫn còn nhớ trong lớp học âm nhạc, cô đập vỡ những gì anh tặng, trêu chọc anh như một con chó không có tôn nghiêm.
"Lục Dã anh thích tôi à?"
Cô đứng ở trước mặt mấy trăm người, con ngươi xinh đẹp đến quá mức đều tràn đầy ý cười châm chọc, nói:
"Anh cũng xứng, tôi đời này không nói thăng quan tiến chức làm người giàu có, nhưng chồng tương lai ít nhất cũng là hạng người trong giới thượng lưu nổi tiếng, gia cảnh bằng cấp ưu việt."
Lục Dã nắm chặt nắm tay, nghe được cô gằn từng chữ một:
"Tên lưu manh đầu đường xó chợ như anh cũng xứng với tôi sao?"
Anh mang theo một lòng nhiệt huyết mà đến, bị sự trêu chọc và châm chọc của cô tưới đến trái tim lạnh thấu.
Anh cũng không đến mức hận chết cô, dù sao anh cũng là đàn ông, không đến mức không có một chút rộng lượng như vậy.
Chỉ là Lục Dã cực kỳ giống chó hoang đi lạc bị vứt bỏ, trong giây khắc đó đã tiêu tan hết tất cả tâm tư.
Cũng đúng, chỉ có loại người như anh làm sao có thể chạm vào cô được chứ.
Giờ phút này anh nhìn cô quỳ gối rửa chân cho mình, một mảnh áo không che lấp thân thể, hai bầu vú tròn trịa liền dễ dàng bại lộ trước mắt anh.
Ánh mắt Lục Dã dần dần tối lại, nói:
"Sao em lại làm chuyện này?"
Liên Chức cười.
"Vì sao lại có nhiều lý do như vậy, tựa như người phải ăn cơm trời phải mưa, mà nghề nghiệp thiếu nhân lực thì cần người làm."