Sự Trả Thù Của Pandora

Chương 2

Trước Sau

break

Cửa thang máy vừa mở ra, chị Trương nói:

"Không được, bây giờ không còn thời gian để tẩy trang lại đâu."

Biết mình không thoát được, Liên Chức cũng chỉ có thể cắn răng đi theo.

Các cô vòng qua một hành lang dài, cuối hành lang có mấy cô gái mặc làn váy ngắn đang đứng ở nơi đó, nửa câu cũng không dám phát ra.

Liên Chức nhíu mày, Mạnh Ngũ gia đây là tính toán tuyển phi sao?

Chị Trương bảo Liên Chức đứng sau một cô gái, sau đó gõ cửa, khi cửa mở ra, cô ta nở một nụ cười tươi tắn như hoa.

"Ngũ gia, đây là những cô gái xinh đẹp nhất trong câu lạc bộ, tôi đều mang cho ngài xem, nếu không hài lòng tôi cũng không có biện pháp khác."

Trong phòng tối tăm, chỉ có ánh sáng xanh của TV chiếu lên mặt mấy người đàn ông ngồi trên sô pha.

Liên Chức đi theo mấy cô gái phía sau vào phòng riêng, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mạnh Ngũ gia ngồi ở giữa sô pha, khuôn mặt hình chữ Điền, khi cười rộ lên nhìn như ôn hòa dễ tính.

Nhưng Liên Chức chính là tận mắt nhìn thấy hắn dùng một đao chém chết người khác, tự nhiên sẽ không cho rằng hắn ta là hạng người lương thiện gì.

Cô lặng lẽ chen chúc bên cạnh mấy chị em, chỉ cầu nguyện cho trang điểm lôi thôi của mình có thể tránh được một kiếp.

Nhưng lúc vô tình ngẩng đầu lên, cả người liền cứng đờ tại chỗ.

Lục Dã?

Đồng tử Liên Chức co rụt lại, quả thực không thể tin được là anh.

Nhưng người đàn ông đang ngồi bên cạnh Mạnh Ngũ gia không phải Lục Dã thì là ai, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen rộng thùng thình, làm cho bả vai của anh càng thêm rộng lớn, khí thế mười phần.

Mũi cao mắt đen tiêu chuẩn, đường nét góc cạnh rõ ràng.

Ngón trỏ của anh kẹp một điếu thuốc, trong làn sương khói lượn lờ quanh đôi môi mỏng hơi mín chặt lại của anh.

Nhưng khi anh chuyện trò vài câu với Mạnh Ngũ gia lại như biến thành một con người vừa lão luyện vừa thành thục.

Nếu nói người Liên Chức cả đời này không muốn nhìn thấy nhất, có lẽ chính là Lục Dã.

Cô từng là nữ thần ở trường, mà anh là một tên côn đồ chỉ biết đánh nhau, anh khổ sở theo đuổi cô trong những năm tháng đó đã nổi tiếng đến nỗi cả trường đều biết.

Không biết bị kiểm điểm bao nhiêu lần, nhưng Lục Dã có chết cũng không biết hối cải, côn đồ vì thích mà sẵn sàng uốn gối khom lưng, không theo đuổi được cô liền không muốn quay đầu lại.

Trận theo đuổi oanh oanh liệt liệt này đã liên tục cho đến khi anh bị Liên Chức sỉ nhục trước mặt biết bao người, cùng với một cái bạt tai liền chấm dứt.

Sau đó cô đỗ vào đại học trọng điểm, Lục Dã cũng biến mất không dấu vết.
 


Cô không phải không nghĩ tới việc gặp lại người này, nhưng cảnh tượng kia, nhất định là cô đứng ở nơi cao cao tại thượng, mà anh thì nghèo khổ thất vọng.

Mỗi loại ý tưởng trong đầu của cô lúc ấy cũng không hề giống như bây giờ!

Vật đổi sao dời, lúc này cô đã trở thành gái điếm ngàn người chọn, mà anh ta là một người xem rất thành thạo.

Sáu năm trôi qua, đường nét sắc bén của anh vẫn còn ở đây, nhưng khí thế của người thiếu niên càng trở nên cứng rắn thành thục, hơi thở quanh thân lại làm cho người ta không thể bỏ qua.

Liên Chức giấu mình càng kỹ hơn.
Mạnh Ngũ gia liếc mắt nhìn vào trong đám người phụ nữ trước mặt, cười nói: "Lục lão đệ, em nghe thấy đi, con gái nơi này đều bị em chọn hết một vòng mà chẳng vừa ý cô nào sao?”

Lục Dã cũng cong khóe môi, nhấc mi về phía đối diện thản nhiên mà đảo qua.

Liên Chức cúi gầm mặt xuống, hận không thể chôn cả người của mình vào trong đống cát bụi.

Tầm mắt kia xẹt qua đỉnh đầu của cô rồi dừng lại trong chớp mắt.

Trái tim cô như thắt lại, anh đã quay đầu nhìn về phía nơi khác.

"Vậy chọn cô ấy đi, cô gái mặc váy màu xanh lá cây ấy."

Trái tim cô trong nháy mắt như đã rơi xuống, lại nghe anh dừng lại nửa giây, lời vừa chuyển.

"Người mặc váy hoa bên cạnh.”

Các chị em đi cùng đồng loạt nhìn về phía Liên Chức.

Liên Chức ngẩng đầu, chỉ thấy Lục Dã đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt âm thầm mờ mịt không rõ, hơi có chút ngả ngớn vui đùa.

Đó là ánh mắt như đang nhìn gái điếm.

Anh không nhận ra cô, trong lòng của Liên Chức có chút phức tạp, nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Chị Trương cười tủm tỉm dẫn theo các cô gái khác rời đi, nháy mắt với Liên Chức, ý bảo cô phải chăm sóc cho vị này thật tốt.

Cửa phòng vừa đóng lại, Liên Chức đứng tại chỗ một hồi lâu, mới trấn định tự nhiên đi về phía Lục Dã.

Ít nhất đã trôi qua bảy tám năm, nói không chừng Lục Dã đã sớm quên mất cô là ai rồi, chỉ cần cô không lộ ra vẻ sợ hãi, ai sẽ nhớ đến cô chứ.

Trên sô pha ngồi một hàng đàn ông, bên cạnh Lục Dã chỉ còn lại một chút khe hở, để lại chỗ ngồi cho Liên Chức chỉ to bằng hai bàn tay.

Trái tim cô vẫn nhảy bang bang, nhưng cô làm ra vẻ bình tĩnh mà ngồi xuống.

Đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc sứ chỉ trong nháy mắt đã kề sát người hắn, không một chút khẽ hở.

Cách một cái quần, đùi của người đàn ông cũng rất mềm dẻo, độ nóng rực không ngừng truyền về phía cô.

Trái tim cô chợt run rẩy, chưa từng chú ý tới người đàn ông bên cạnh cũng dừng một chút.
 

break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc