Sáng sớm hôm sau, Kha Ninh tỉnh lại trong phòng của Tần Kiêu, trên người cậu đã được lau qua, khô ráo sạch sẽ.
Tần Kiêu đã ra ngoài, để lại cho cậu một tin nhắn——–
[Bữa sáng ở trên bàn.]
Kha Ninh quay đầu nhìn, đúng là nhìn thấy trên mặt bàn có đặt hoa quả tươi đã cắt và sữa bò.
“Sao vậy nhỉ? Cứ như sau khi đã…” Cậu nâng điện thoại lên xoắn xuýt mãi, che mặt lén cười trộm trong chăn.
Ở phim trường, lúc chờ đến cảnh quay, Trình Tây Vân ngồi bên cạnh Kha Ninh, miệng đang nhai đi nhai lại lời thoại, đọc kịch bản phát chán đến cực điểm thì quay sang tìm Kha Ninh lảm nhảm tán gẫu.
“Em trai, em chưa có bạn gái đúng không? Có cần chị đây giới thiệu đối tượng cho em không? Trông chị thế này thôi nhưng quen rất nhiều ŧıểυ hoa đán(*) trong giới đó.”
(*) Là danh xưng được sử dụng cho tất cả các nữ diễn viên khi vừa bắt đầu gia nhập vào con đường diễn xuất. ŧıểυ hoa đán phân ra nhiều dạng, ŧıểυ hoa tuyến 1, ŧıểυ hoa tuyến 2…. ŧıểυ hoa tuyến 18. Chỉ cần là nữ diễn viên bắt đầu vào nghề đều được gọi là ŧıểυ hoa.
Kha Ninh ngạc nhiên xong thì buồn cười hỏi: “Chị, chị còn kiêm luôn bà mối đấy à?”
Đúng lúc Tần Kiêu cũng ở ngay bên cạnh, trong tay đốt điếu thuốc. Hắn uể oải dựa lưng lên ghế, không biết có lắng nghe cuộc đối thoại của hai người không.
“Nhưng mà… cảm ơn chị, không cần đâu.”
Kha Ninh uyển chuyển từ chối lời đề nghị của Trình Tây Vân, theo bản năng liếc mắt sang bên cạnh, mà bên cạnh chỉ còn một mình Tần Kiêu.
Trình Tây Vân thu hết biểu cảm của cậu nhóc này vào trong mắt, cảm thấy là lạ. Thấy cậu nhìn Tần Kiêu, cô huých cùi chỏ vào người cậu: “Chị hỏi em mà, em nhìn sắc mặt anh ta làm gì?”
“Em đâu có.” Kha Ninh cuống quýt phủ nhận.
“Còn nói không có?” Trình Tây Vân vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc mà thôi, nhưng mà cung phản xạ đi mấy vòng chợt nhận ra có sự bất thường.
Cô lăn lộn trong cái giới này cũng đã nhiều năm, tuy ánh mắt chỉ là một manh mối không đáng kể nhưng bây giờ cô đã nhận ra được vài thứ, chỉ khẽ cười, cũng không vạch trần khiến cậu nhóc này lúng túng.
“Qua đây, khớp thoại với chị.”
Cô gõ kịch bản lên đầu Kha Ninh, đôi mắt hẹp như cành liễu liếc sang chỗ Tần Kiêu rồi lại quay trở về người cậu, nhấn mạnh từng chữ, nói: “Nhóc, trai, tân.”
Buổi tối, Kha Ninh đến phòng của Tần Kiêu.
Cậu mặc bộ đồ ngủ đến, vải cotton xớ gỗ(*) dùng rất dễ chịu, bộ quần áo rộng rãi lỏng lẻo khoác lên cơ thể mảnh khảnh, dưới chân đi đôi dép bông, nhìn qua trông rất thoải mái.
(*) Cotton slub, được làm bằng chất liệu 100% sợi bông thiên nhiên và khác với các loại sản phẩm có chất liệu pha khác.
“Cậu mặc thế này đến à?” Tần Kiêu bật cười.
Hắn có thể tưởng tượng ra vừa nãy Kha Ninh mặc bộ quần áo ở nhà này đi thang máy xuống tầng rồi lại đi xuyên qua hành lang dài để đến đây thế nào.
Kha Ninh không hề có ý thức mình là một nghệ sĩ nam, thờ ơ nói: “Em muốn ăn mặc đơn giản, tiện là được, dù sao lát nữa cũng phải cởi.”
Lúc nói đến nửa câu sau, cậu mới phát hiện ra câu nói này có gì đó không ổn, vành tai âm thầm đỏ lên.
Bầu không khí lại bắt đầu hơi nóng.
Gần đây, hình như đã chậm rãi phát triển thành như vậy, sự ám muội kỳ lạ cứ trôi nổi trong không khí, không nhìn thấy cũng không sờ được, thế nhưng bọn họ đều biết nó tồn tại ở khắp mọi nơi.
Tần Kiêu nhét một tay trong túi, dựa bên cạnh không nói gì nhìn cậu. Một lúc lâu sau, hắn mới hất cằm, ra hiệu nói: “Qua đây.”
Kha Ninh như một chú cừu nhỏ được ra lệnh, từ từ lại gần Tần Kiêu.
Cậu hơi sốt sắng, hơn nữa không quá thành thạo việc che giấu, tay chân luống cuống có thể nhận ra ngay—– Mấy ngón tay siết chặt vạt áo ngủ dài quá mông cuộn lại.
“Bắt đầu đi.” Tần Kiêu nói.
Tiến độ học tập hẳn phải có thành quả, hắn cần kiểm tra một chút. Vì thế lúc này, Tần Kiêu là cô gái làng chơi Vãn Tịnh, còn Kha Ninh là cậu ấm nắm giữ quyền chủ động.
Kha Ninh gật đầu, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay Tần Kiêu, từ từ men theo xuống vuốt ve, sau đó trượt đến cổ tay rồi nắm chặt. Nơi ma sát trên cổ tay Tần Kiêu nổi lên gân xanh.
Mang theo một chút tình cảm, còn có chút dè dặt.
Cậu thực hiện rất có cảm xúc, đã tiến bộ hơn nhiều so với ban đầu, mỗi động tác đều có những chi tiết nhỏ, dần dần tiến bộ chứ không còn cứng đơ hoàn thành nhiệm vụ của tay chân nữa như trước nữa.
Kha Ninh nhìn vào đôi mắt Tần Kiêu, giống như bị một cái hang động hút vào, nhanh chóng nhập vai.
“Vãn Tịnh.” Cậu mở miệng nói với Tần Kiêu, tình cảm sâu nặng chân thành nói lời thoại: “Bất cứ lúc nào tôi cũng không thể kháng cự lại em được.”
Có lẽ đây là thứ vốn dĩ tồn tại trong lòng Kha Ninh, hoàn toàn không cần diễn.
“Cậu nên nhiệt tình thêm một chút.” Tần Kiêu phá tan dòng suy nghĩ trống rỗng của cậu, từ tốn hướng dẫn: “Ngẫm lại tình cảm của cậu trong bộ phim này, ngẫm lại thời gian và địa điểm lúc đó, ngẫm lại cảnh quay này.”
Kha Ninh liền nghĩ lại.
Thời gian?
Sau cơn mưa mịt mù khi chạng vạng, ánh tà dương thưa thớt vừa lấp ló đã bị che khuất, trong không khí ngập tràn mùi hương của rêu xanh lẫn với bùn đất.
Địa điểm?
Trên chiếc giường gỗ trong một khu tập thể cũ nát, bên cạnh ô cửa sổ thủy tinh vỡ một nửa, khung cửa đã bị rỉ sét chuyển màu đồng, nhìn ra ngoài thấy được đường chân trời không thấy biên giới khi hoàng hôn và áng mây dày đặc.
Tình cảm?
Cậu chủ nhỏ đã rung động với gái điếm Vãn Tịnh, sự kìm nén và mất khống chế cứ chồng chéo đánh nhau, tựa như sói con lần đầu tiên được nhìn thấy chú dê con yêu thích của mình, hớn hở vui vẻ mà không hề biết bọn họ hoàn toàn không thể nắm giữ được tương lai.
Tưởng tượng là một chuyện vô cùng kỳ diệu, Kha Ninh nhắm hai mắt lại, cậu tưởng tượng theo kiểu nhỏ giọt, để bản thân chìm đắm trong kịch bản, sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình.
Trong căn phòng cũ nát lộn xộn, hắn và cô, hai người ngửi mùi ẩm mốc sau cơn mưa, làʍ t̠ìиɦ cùng nhau.
Những câu nói Tần Kiêu dạy cậu mỗi đêm, dường như biến thành những âm thanh yếu ớt xa thẳm lọt vào tai cậu, dỗ dành, dụ dỗ, thúc giục cậu, dẫn dắt cậu…
Kha Ninh chậm rãi mở mắt ra, nhìn chăm chú gương mặt Tần Kiêu gần trong gang tấc, tay run run nâng lên, luồn vào trong áo Tần Kiêu, lần mò tìm kiếm trên bắp thịt hắn.
Lòng bàn tay hơi nóng còn chưa chạm hẳn vào mà từ từ luồn lên, nhẹ nhàng xoa nắn từ dưới lên trên, thật chậm rãi thật từ tốn.
Khi thật sự xoa đến lồng ngực Tần Kiêu, Kha Ninh cảm giác mình không nhập vai nổi nữa, không tài nào quay lại được kịch bản đang diễn, bởi vì ngực đàn ông và ngực phụ nữ hoàn toàn khác nhau——-
Da thịt rắn chắc mạnh mẽ không giống với bộ ngực mềm mại đẫy đà.
Lồng ngực Tần Kiêu giống như tấm thép, làn da mát lạnh khiến Kha Ninh không biết nên ra tay thế nào, vừa mới tiếp xúc bèn rời đi, lơ lửng giữa không trung quên mất không hạ xuống.
Nhận ra sự do dự của cậu, Tần Kiêu nắm lấy cổ tay cậu, từ từ rút ra khỏi áo mình.
————-Hắn muốn dạy Kha Ninh cách xoa nắn ngực như thế nào.
Quyển kịch bản màu trắng mở ra trên đầu giường, phía trên có vài dòng chữ đen be bé, khi trước đã được Kha Ninh dùng bút đánh dấu màu vàng tô lên, bên cạnh còn vẽ dấu sao.
[Hắn đưa tay xoa nắn hai bầu ngực căng tràn của Vãn Tịnh, không kìm lòng được mà nắn bóp nó. Hắn chưa từng làm những chuyện thế này với phụ nữ, nhưng đôi gò bồng đào mềm mại như cục bột này khiến hắn nảy sinh bản năng ân ái, đón nhận từng chút một. Cậu ấm nhà này, hình như từ nhỏ đã có mệnh khiến phụ nữ thần hồn điên đảo.]
Tần Kiêu ngồi xuống mép giường trắng trước, nhấn Kha Ninh ngồi xuống bắp đùi mình. Hắn ôm lấy Kha Ninh từ phía sau, vòng hai tay xuống dưới nách cậu, để cậu dựa lên ngực mình không ngã xuống.
Vai diễn của bọn họ lại thay đổi.
Tần Kiêu đổi thành vai cậu ấm giữ vai trò chi phối, còn Kha Ninh lại biến thành ả gái ngành được đàn ông thưởng thức bộ ngực.