Tiếng thở này khiến Kha Ninh tê hết cả da đầu, so với tiếng thở ồm ồm của dã thú thì càng khiến cậu e ngại hơn, chắc vì đây là tiếng thở dốc của Tần Kiêu.
Vì thế Kha Ninh mặc kệ gương mặt mình đang càng ngày càng nóng bừng, thậm chí còn vứt hết mặt mũi, chủ động vuốt ve nơi ấy của Tần Kiêu.
Bàn tay ma sát lên lớp vải thô quần túi hộp tạo ra tiếng “sột soạt”, rõ mồn một đến mức không ai có thể lảng tránh được, trở thành âm thanh khiêu gợi nhất trong căn phòng này.
“Hừ…” Có tơ máu hằn lên trong đôi mắt Tần Kiêu, trông hắn cực kỳ giống dã thú đang động dục, bỗng nhiên hắn thật sự đè chặt Kha Ninh dưới thân mình, dùng thân dưới của mình đè lên tay cậu.
Cho dù cách một lớp vải nhưng tay Kha Ninh vẫn có thể cảm nhận được độ ấm nóng rực, còn cả…
Hình dạng và kích cỡ khiến người ta sợ hãi.
Ngay cả lời thoại cậu cũng quên sạch, mãi vẫn không nhớ ra nổi một chữ nào.
Tần Kiêu nằm trên người cậu thở gấp, giống như con thú hoang bị ép tròng lên cổ mình một cái xích, phải kìm nén bản thân mình. Bỗng dưng phản ứng sinh lý của cơ thể bị khống chế, không thể không hít vào một lượng dưỡng khí lớn rồi lại thô lỗ phun ra hơi thở nóng rực.
Hắn cũng có phản ứng, đã cương từ lâu rồi, có khi còn sớm hơn Kha Ninh, chào cờ nhiều lắm.
Trong phòng nɠɵạı trừ tiếng thở ra thì không còn tiếng vang nào khác, Kha Ninh cứ như vậy nhớ kỹ tiếng thở dốc của Tần Kiêu.
Cậu dùng phương thức xấu hổ như vậy để khắc ghi vài giây ngắn ngủi này, tiếng thở dốc nặng nề vang lên từng trận, ập vào lồng ngực trống rỗng.
Tần Kiêu thở dốc vì cậu.
———Kha Ninh giống như trông mơ giải khát(*), suy nghĩ này cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu.
(*) Bắt nguồn từ tích: quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn. Tóm lại để ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi.
Trong lòng cậu rất hưng phấn, vì vậy cơ thể cũng rất thành thực tự hoạt động, xương hông vô thức ưỡn lên, chủ động cọ xát vào đối phương, phối hợp với hắn.
“Kiêu, anh Kiêu.” Kha Ninh không kìm lòng nổi gọi tên Tần Kiêu.
Mu bàn tay đang áp sát lấy cơ thể cậu, lòng bàn tay thì vuốt ve của đối phương. Trọng lượng của Tần Kiêu đè xuống tay cậu, làn da phía trên sung huyết, bị cọ đến đỏ hồng, giống như một rào cản mềm mại.
Rất vô lý, tự dưng chuyện này lệch khỏi sự kiểm soát, vượt ra khỏi phạm vi dự liệu, không chỉ đơn giản là diễn thử bình thường với nhau nữa.
Cũng không có tiếng cắt vang lên kịp thời để dừng lại, chỉ có tiếng thở hổn hển nặng nề truyền vào trong tai khiến người ta căng thẳng.
Trong cuộc ân ái Kha Ninh là người yếu hơn, là người mới học, dù chỉ giảng dạy giả tưởng thôi nhưng cậu vẫn bị Tần Kiêu làm cho choáng váng, gương mặt đỏ ửng ý loạn tình mê.
Giọng Tần Kiêu cực kỳ trầm: “Có cảm giác à?”
“Ừm, a…” Kha Ninh rêи ɾỉ, sau lưng ưỡn lên thành một đường cong.
Cảm giác sung sướиɠ bị trói buộc, Adrenaline(*) không ngừng cuồn cuộn trào lên như gió, thật ra cậu vẫn còn muốn nhiều hơn, vô cùng vô tận.
(*) Hormon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú… làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh. Adrenalin được chuẩn bị để phản ứng chống lại sự tăng lên nhanh chóng của nhịp tim.
Động tác của Tần Kiêu càng ngày càng kịch liệt, cậu sắp nhịn đến cực hạn. Bỗng dưng Kha Ninh ghét lòng bàn tay mềm mại của mình cản trở, vì vậy đột nhiên cậu rút tay khỏi thân dưới giữa hai người họ.
Không còn trở ngại nào nữa, dường như lớp vải ở đũng quần phồng to hơn, hai vật thể tiếp xúc với nhau càng chân thật hơn, giống như súng chặn súng, nóng đến mức có thể ma sát ra lửa.
Là Kha Ninh không chịu được bắn trước, lúc lên đỉnh trước mắt cậu hoàn toàn mờ đi, được Tần Kiêu hôn một cái lên ấn đường.
Người đàn ông nằm trên cậu vẫn không ngừng cọ xát, cọ đến mức dằn lòng chịu đựng, cọ đến mất khống chế, cọ đến khi sự chuyên nghiệp và lý trí của bản thân mất sạch, không bao lâu sau cũng bắn ra ngoài.
Hai người thở hồng hộc nằm đè lên nhau.
Trong qυầи ɭóŧ của Tần Kiêu cũng ẩm ướt dính dấp cả một mảng, tất cả thứ chất lỏng sền sệt đều bị quần túi hộp bao trọn, đầy ắp.
Hắn trì hoãn một lúc, giơ tay lên nhấn công tắc ở đầu giường.
Khi ánh đèn vàng mờ ảo sáng lên, trong phòng như được rót mật ong dinh dính.
Kha Ninh hơi bừng tỉnh, bởi vì cậu nhìn thấy đũng quần Tần Kiêu ẩm ướt một mảng, khiến lớp vải nơi ấy có vẻ đậm màu hơn.
Không biết là do thứ chất nhầy bắn ra từ bên trong hay dính từ bên ngoài vào, hoặc do cả hai người đều có. Kết hợp với bầu không khí sắc tình, có cậu, cũng có Tần Kiêu, Kha Ninh nhìn đến mức đầu óc nổ vang một lần nữa.
Cậu còn định nói thêm gì đó nhưng khi nhìn thấy Tần Kiêu nhắm mắt nằm úp sấp trên người mình, chợt không thốt nổi thành lời nữa.
Bọn họ đang làm gì vậy?
Kha Ninh bỗng dưng không phân biệt nổi, đây là đang “dạy học” hay làm thứ chuyện không thể nói thành lời?
Một lúc lâu sau, vẫn không có ai lên tiếng trước.
Tần Kiêu đứng dậy đi vào phòng tắm trước, hắn đi chân trần, mỗi bước đi đều nặng nề hơn so với bình thường.
Còn Kha Ninh cạn kiệt sức lực nằm liệt trên giường, một mình ngửa mặt lên. Cậu nhìn chằm chằm trần nhà trắng xóa trên đầu mình, nghĩ đến vài chuyện khiến mình càng thêm ngượng ngùng.
“Thế này là sao?”
Cậu nhóc lại vừa khổ não vừa rung động, lấy quyển kịch bản bên cạnh úp lên mặt mình, hít sâu vài hơi ngửi được cả mùi mực in.
Trên kịch bản toàn là cảnh quay thân mật, mùi vị của chúng đã được cậu hút vào trong đầu, nhưng mà hình như đối tượng cậu muốn diễn cùng…
Không phải là bạn diễn Trình Tây Vân của cậu mà là Tần Kiêu từng bước dạy cậu cách để thân mật.
Suy nghĩ này vừa phóng đãng vừa hoang đường, thế nhưng Kha Ninh vẫn không nhịn được mà cứ nghĩ đến.
Mọi dòng văn bản đều khiến sự ngớ ngẩn của cậu trở nên nghiêm trọng hơn, khiến cậu ao ước mình có thể giống như miêu tả trong kịch bản, trở thành một người quyến rũ như Tần Kiêu.
“Tần Kiêu, Tần Kiêu, Tần Kiêu.”
Rõ ràng người ấy không ở bên cạnh nhưng cậu lại cứ gọi tên hắn rất nhiều lần.
Ánh sáng đèn tường rọi xuống như nước chảy, kịch bản mở ra, che khuất gương mặt trẻ trung của chàng thiếu niên, cũng che khuất mất dáng vẻ phơi phới sắc xuân của cậu.
Ánh sáng bị cản lại bên ngoài kịch bản, tầm nhìn của Kha Ninh tối tăm, hai mắt cũng ngày càng nặng trĩu rồi dần dần khép lại. Kha Ninh cứ mơ màng chìm vào giấc ngủ như vậy.