– Bọn họ sao giờ vẫn chưa về? Đã ba ngày rồi, Văn Diệu cũng không gửi lấy một tin tức.
Thẩm Biệt Vân nhẹ giọng trấn an:
– Đợi thêm một lát nữa đi, có khi giữa đường xảy ra chút việc ngoài ý muốn.
Mạnh Thính Tuyền chỉ đáp gọn:
– Đợi.
Diệp Lăng Xuyên thì bắt đầu sốt ruột, không nhịn được nữa, trong đầu toàn suy nghĩ vớ vẩn:
– Văn Diệu ngốc như vậy, có khi bị Khương Tước lừa bán mất rồi, thi thể chắc cũng bị đem chôn luôn!
Thẩm Biệt Vân liếc mắt:
– Ý tưởng cũng hay đó, lần sau đừng nghĩ nữa.
Mạnh Thính Tuyền lạnh nhạt tiếp lời:
– Vớ vẩn.
Vô Uyên đang ngồi tĩnh tọa một bên, bình thản lên tiếng trấn an:
– Các ngươi thật ồn ào.
Đám sư huynh: “......”
[Ờ thì... đúng là bị "trấn an" thật.]
Chẳng bao lâu sau, trưởng lão Thanh Sơn cũng đến thăm nữ đệ tử mà mình thương yêu nhất. Vừa bước vào cửa, ông hành lễ với tiên chủ, nhưng vừa nhìn thấy hôn ấn trên trán hắn thì sững cả người.
– Tiên chủ... người thành thân từ bao giờ?
Vô Uyên thản nhiên đáp:
– Hôm qua.
Thanh Sơn trưởng lão suýt nữa hét lên như gà bị cắt tiết:
– Sao lại làm chuyện trọng đại thế này một cách lén lút như vậy? Hôn sự của tiên chủ chẳng phải là chuyện trọng đại của cả giới tu chân hay sao!
Vô Uyên liếc mắt nhìn ông một cái, trưởng lão lập tức hạ giọng nhỏ đi mấy phần.
– Mạo muội hỏi một câu... Cô nương nào lại có dung mạo khuynh thành, tư chất lại thượng đẳng đến thế?
Vô Uyên không đáp, chỉ nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, khiến mấy vị sư huynh bất giác thấy cổ lạnh buốt.
Diệp Lăng Xuyên lập tức chen vào:
– Sư phụ, đừng hỏi nữa, đây là chuyện riêng của tiên chủ.
Mạnh Thính Tuyền cũng tiếp lời:
– Đúng vậy, hơi đường đột rồi đó.
Thanh Sơn trưởng lão nheo mắt, quay sang nhìn đám đệ tử. Nhưng không một ai dám đối diện với ánh mắt của ông, ông chợt hiểu ra:
– Ra là các ngươi... đều biết cả rồi?
Thẩm Biệt Vân thở dài:
– Sư phụ, người đừng hỏi nữa… bọn ta nhất quyết không nói đâu.
Má nó, giấu kỹ thật.
Thanh Sơn vừa định truy hỏi thêm thì bỗng nghe trên đầu vang lên từng tiếng kêu hỗn loạn, náo loạn cả một góc trời.
Hắn sững người, ngẩng đầu lên, trơ mắt nhìn mái nhà bị phá thủng. Một bóng, hai bóng, ba bóng… tổng cộng năm bóng đen lần lượt “rầm rầm” rơi thẳng xuống.
Bạch Hổ nhanh tay đỡ được Khương Tước, Phi Thiên Mã cũng kịp thời bắt lấy Văn Diệu.
Còn Trần Hư đạo trưởng thì chẳng ai đoái hoài, vẫn ôm bầu rượu rớt cái bịch xuống đất, mặt mày hớn hở như đang nằm mộng giữa hồ tiên tửu.
Khương Tước đứng im lặng, liếc mắt nhìn Trần Hư đang ngất xỉu. Tốt lắm.
Ai bảo uống rượu xong còn đòi cưỡi phi kiếm? Bị trời phạt cũng chẳng oan.
Hắn quay đầu lại, đối mặt ngay với đạo trưởng Thanh Sơn — người vẫn nở nụ cười ngoài mặt, nhưng trong lòng thì rõ ràng đã bốc khói:
– Tuổi trẻ đúng là tràn đầy năng lượng nhỉ… phá luôn cả nóc nhà ta. Vậy tiền sửa, ai đền đây?
Khương Tước và Văn Diệu không hẹn mà cùng chỉ tay về phía Trần Hư đang nằm sõng soài:
– Hắn.
Trần Hư đạo trưởng bất tỉnh, không thể phản bác.
– Rất tốt. – Thanh Sơn đạo trưởng gật đầu, cười mà như không – Nhưng mà...
Ánh mắt ông ta chợt khựng lại khi nhìn thấy ấn ký khế ước màu vàng kim hiện rõ giữa trán Khương Tước. Nụ cười lập tức đông cứng trên gương mặt:
– Tuy ta biết chuyện này nghe có vẻ điên rồ, nhưng vẫn muốn hỏi một câu... khế ước hôn phối của ngươi là kết với ai?