Sư Muội Hiểm Độc Không Hối Cải, Vào Tông Môn Gây Họa Khắp Nơi

Chương 17

Trước Sau

break
– Ai cơ? Chưa nghe bao giờ.

Văn Diệu đứng bên cạnh: “......”

[Lại thêm một người sắp bị Khương Tước lừa đến què đây.]

Lão đạo hơi ngạc nhiên, đưa tay chỉ vào mình:

– Là ta đây, ngươi không nhận ra sao?

– Không quen biết.

Lão nhân vò đầu, lẩm bẩm. Không thể nào… Dù ông đã lui về ẩn cư nhiều năm, nhưng giang hồ vẫn nên có truyền thuyết về ông mới phải chứ?

Thôi bỏ đi, rượu mới là chuyện quan trọng.

Lão cười, gương mặt đầy nếp nhăn rạng rỡ:

– Tiểu cô nương, rượu này bán cho lão được không?

Khương Tước càng ôm chặt bầu rượu, động tác quá mạnh khiến vài giọt sánh ra ngoài:

– Đây là Thiên Sơn tuyết tửu, có vàng cũng không đổi được. Huống chi, chúng ta cũng đâu thiếu tiền.

Đạo trưởng nhìn thấy rượu bị sánh ra, đau lòng đến nhíu mày:

– Được được, không bán thì thôi. Vậy ngươi muốn gì mới chịu đưa rượu cho lão?

Khương Tước lắc đầu, mắt rũ xuống, giọng buồn buồn:

– Không giấu gì đạo trưởng, muội muội ta cũng thích uống rượu này lắm. Tiếc là nàng đang bệnh nặng, ta giữ lại cho nàng dùng bồi bổ, không thể bán.

Đạo trưởng nghe vậy thì cười ha hả, vui vẻ nói:

– Trị bệnh là sở trường của ta! Ta chữa khỏi cho muội muội ngươi, ngươi đưa rượu cho ta, thế nào?

– Thật sao? – Khương Tước làm ra vẻ nghiêm túc, kích động đến mức suýt làm rơi cả bầu rượu.

Đạo trưởng thấy rượu lại muốn đổ, lập tức giơ tay thề sống thề chết:

– Thật! Còn thật hơn cả hôm nay! Còn thật hơn cả chuyện này!

Khương Tước yếu ớt đưa tay ôm ngực:

– Nhưng mà… hình như thân thể ta cũng có chút không khỏe...

– Ta chữa hết! Một người cũng không bỏ sót!

– Vậy thì… – Khương Tước ngước mắt nhìn đạo trưởng – Nhà ta còn một vò Thiên Sơn tuyết tửu nữa. Đợi đạo trưởng chữa khỏi bệnh cho hai chị em ta, ta đưa luôn cả hai vò, được chứ?

Đạo trưởng vừa nghe có “hai vò”, mắt sáng rực, vuốt râu cười tít mắt:

– Được được được! Tuyệt lắm! Cô nương ở đâu? Việc này không thể chậm trễ, mau mau lên đường!

– Được! Nhưng ngài có tọa kỵ không? – Khương Tước hỏi.

Đạo trưởng xua tay, tỏ vẻ khinh thường:

– Mấy thứ tọa kỵ ấy chậm lắm! Chúng ta cưỡi mây!

Ông phất tay áo, giữa mặt hồ liền hiện ra một đám mây lớn trắng như tuyết. Trần Hư đạo trưởng đã đứng sẵn trên đó, ngoắc tay gọi:

– Đi thôi!

Khương Tước và Văn Diệu đồng thanh:

– Oa!

Hai người lần đầu tiên cưỡi mây, ngạc nhiên đến mức cứ sờ đông ngó tây. Một lát sau, vai đụng vai, cả hai quay đầu nhìn nhau, đồng thời thốt lên:

– Soái quá trời!


Khương Tước hỏi hắn:

– Tu vi cỡ nào mới có thể cưỡi mây mà bay được?

Văn Diệu đáp:

– Ít nhất phải đạt đến Hóa Thần kỳ.

– Vậy Vô Uyên cũng làm được à?

Văn Diệu gật đầu:

– Nhưng tiên chủ không thích bị mấy thứ đó ràng buộc, nên vẫn thường tự bay đi bay lại.

– Ừm. – Khương Tước gật đầu – Rất đúng phong cách của hắn.

Hai người mải trò chuyện đến mê mẩn, không nhận ra hồ rượu Thiên Sơn tuyết treo bên hông Khương Tước đã bị đạo trưởng lén lấy mất từ lúc nào, giờ đang uống ngon lành, mặt mày hớn hở.

Sắp đến địa phận của Thiên Thanh Tông, Khương Tước định bảo đạo trưởng tìm chỗ đáp xuống, quay đầu lại liền thấy ông lão mặt đỏ bừng vì say, đang ôm bầu rượu ngáy khò khò.

Còn đám mây dưới chân nàng đang dần tan biến.

– Ngọa tào! Mây sắp biến mất rồi! Đạo trưởng! Dậy mau dậy mau!

...

Cùng lúc đó, tại Phù Dung Các phía dưới đám mây lớn, Khương Phất Sinh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc