Sư Muội Hiểm Độc Không Hối Cải, Vào Tông Môn Gây Họa Khắp Nơi

Chương 13

Trước Sau

break
Gã được gọi là đại ca gật đầu tán đồng: “Làm như vậy đi.”

Trong mắt bọn chúng, Khương Tước hoàn toàn không đáng để đề phòng.

Không hề hay biết có nguy hiểm rình rập, hai người một thú đang phi nhanh về phía Thúy Khê trấn. Phía đông trấn lúc này đã bắt đầu có tuyết rơi.

Muốn đến được hồ nơi Trần Hư đạo trưởng đang nhập định, bọn họ phải băng qua một khu rừng thông rậm rạp. Phi mã không thể vượt qua địa hình phức tạp, chỉ đành để Bạch Hổ dẫn đường len lỏi vào rừng.

Tuyết đã dày đến nửa thước, nhưng nhờ có Bạch Hổ mạnh mẽ dẫn đầu, tốc độ di chuyển của họ không bị ảnh hưởng quá nhiều.

“Lạnh quá… lạnh muốn chết…” Khương Tước rúc cả người vào bộ lông dày của Bạch Hổ, run lẩy bẩy.

Nàng không có linh căn, chẳng khác gì người thường, lại chỉ mặc bộ sa y mỏng manh, lúc này lạnh đến mức chỉ muốn chui tọt vào bụng hổ cho ấm.

Văn Diệu bất lực lắc đầu: “Nếu có tụ hỏa phù thì còn đỡ, nhưng ta không phải phù tu, cũng chẳng mang theo lá bùa nào.”

Tụ hỏa phù?

Khương Tước khựng lại, trong đầu lập tức nghĩ đến thứ đó. Tụ hỏa phù là loại bùa cơ bản nhất, đệ tử Thiên Thanh Tông mỗi ngày đều phải học vẽ đủ loại phù chú cơ bản, mà họa pháp của tụ hỏa phù lại nằm trong ký ức nguyên chủ.

Vừa hồi tưởng, nàng vừa vén vạt áo lên, bắt đầu vẽ bùa ngay trên mặt vải.

Văn Diệu thoáng thấy hành động của nàng thì mày nhíu chặt, cứ như có thể kẹp chết con ruồi: “Muốn vẽ phù thì phải dùng giấy bùa có linh lực mới được, hơn nữa ngươi thì đến linh lực cũng…”

Chưa nói dứt câu, hắn đã trơ mắt nhìn miếng vải rách trong tay nàng khẽ bay lên, rồi ‘phụt’ một tiếng, nổ ra một đóa lửa đỏ rực.


Tê rần cả người.

Thấy đóa hoa lửa nhỏ lóe lên, Khương Tước lập tức phấn khích. Nàng xé thêm mấy mảnh vải liêu, từng chớp lửa li ti lại tóe ra, lượn quanh thân thể như những bông hoa lửa nhảy múa, trông chẳng khác nào một cái bếp lò nhỏ ấm áp đặt ngay bên người.

Cảm giác thật dễ chịu, Khương Tước lim dim tận hưởng. Nhìn đống vải còn lại, nàng không giấu nổi háo hức:

“Ta thử thêm cái phù khác xem sao.”

Nàng còn nhớ mình từng vẽ ra mấy loại phù như: phù bay, phù hôn mê, phù tăng tốc, phù biến lớn biến nhỏ...

Văn Diệu lập tức giơ tay run rẩy ngăn lại:

“Ngươi đừng thử nữa… ta sắp tan tành rồi...”

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

A a a!

Nàng là phế vật cơ mà! Thế thì hắn là cái gì chứ? Trong tông môn, đám phù tu kia một năm giỏi lắm mới có người vẽ được một tấm tụ hỏa phù, mà nàng lại vung tay một cái ra liền được mấy tấm?

Thấy Văn Diệu mặt mày trắng bệch như sắp ngã, Khương Tước còn đang định mở miệng hỏi thì từ trên trời đột nhiên rơi xuống một tấm võng bắt thú. Đại Bạch Hổ bất ngờ dùng thân quật nàng văng ra xa, rồi ngay sau đó bị võng siết chặt không kẽ hở.

Tấm võng ấy giăng kín những lưỡi dao sắc như cắt sắt, chuyên dùng để khóa tu vi của yêu thú.

Khương Tước bị quật văng, trượt dài trên tuyết mấy chục trượng mới dừng lại được. Tai còn văng vẳng tiếng rống đau đớn của Đại Bạch. Nàng lồm cồm bò dậy, vừa ngẩng đầu đã thấy Bạch Hổ toàn thân đẫm máu, vô số vết cắt sâu hoắm do lưỡi dao gây ra khiến máu tươi tuôn ra như suối.

“Đại Bạch!” Khương Tước kêu lên, lao về phía con hổ. Văn Diệu cũng lập tức rút trường kiếm, chuẩn bị chiến đấu.

Từ trên trời, ba bóng đen khoác áo choàng nặng nề đáp xuống — là tán tu. Chúng hoàn toàn phớt lờ Khương Tước, chỉ vây chặt lấy Văn Diệu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc