Bốn phía vốn đã có mấy kẻ nhấp nhổm, lúc này liền nhao nhao xông tới. Người đầu tiên là một ca ca có phần rụt rè: "Ta… ta có thể sờ thử một chút không?"
Khương Tước quay đầu hỏi Uy Vũ: "Sờ ở đâu thì ngươi thấy dễ chịu hơn?"
"Đầu?"
"Rống!"
"Chán?"
"Rống rống!"
"Vậy lưng?"
"Rống ~"
Khương Tước nhận tiền, mỉm cười nói: "Chỉ được sờ lưng thôi nhé, mời ngài."
Nam tử ấy vươn tay ra, khẽ chạm nhẹ một cái, lập tức ‘a’ lên một tiếng, ôm ngón tay, nét mặt lâng lâng như bay mà chạy đi.
Khương Tước, Uy Vũ, Văn Diệu: “…”
Cái cách kiếm tiền này… cũng gian nan thật sự.
Sau khi xác định không có nguy hiểm gì, đám người lập tức ùa tới. Khương Tước kéo Văn Diệu ra giữ trật tự: "Từng người một, không chen lấn, không giành giật!"
Nửa canh giờ sau, việc buôn bán kết thúc, Khương Tước thu về đúng ba trăm khối linh thạch trung phẩm.
Dù tiền kiếm dễ thật, nhưng nàng còn phải tiếp tục lên đường.
Văn Diệu len lén lết lại gần, đưa ra một khối linh thạch: "Ờm... cho ta sờ thử một chút đi?"
Khương Tước lạnh nhạt từ chối: "Làm ăn thì quan trọng nhất là giữ chữ tín. Ta đã nói hết giờ là thôi, ngài đành đợi lần sau."
Văn Diệu: "……"
Tức đến nghẹn họng.
Lần đầu tiên trong đời hắn thấy tiếc nuối vì không sớm kết thân với Khương Tước.
Khương Tước rút ra một khối linh thạch từ túi tiền, ném lại cho hắn: "Trả lại ngươi tiền mua bánh bao."
Rồi giơ túi tiền lên lắc lắc trước mặt Uy Vũ: "Uy Vũ, nhìn xem, tất cả là ngươi kiếm được đấy, ngươi giỏi quá đi mất!"
Uy Vũ hớn hở xoay tròn tại chỗ: "Rống rống rống!"
Muốn ăn thịt.
Không hiểu bằng cách nào, Khương Tước lại đoán được ý nó, khiến Văn Diệu nhìn con bạch hổ đầy khó tin, còn nàng thì quay người đi mua thịt.
Lúc đi ngang qua một tửu lâu, Khương Tước cao giọng hỏi: "Lão bản, có rượu Thiên Sơn Tuyết không?"
Lão bản lắc đầu: "Loại rượu đó khó nấu lắm, bình thường các tửu phường chẳng có đâu."
Thiên Sơn Tuyết là loại rượu mà Trần Hư đạo trưởng thích nhất. Nhưng người nấu ra nó đã qua đời từ lâu, rượu còn sót lại chẳng nhiều, bởi vậy vô cùng quý hiếm.
Khương Tước đành phải mua vài vò rượu ngon thường để mang theo – dù gì cũng không thể đến tay không mà xin người ta giúp được.
Khi nàng quay về, một người một hổ đang căng thẳng giằng co, Uy Vũ nhe răng gầm gừ với Văn Diệu.
“Làm sao vậy?”
Văn Diệu quay đầu lại, vẻ mặt đầy ai oán: “Ta đưa cho nó một khối linh thạch thượng phẩm mà nó vẫn không cho ta sờ.”
“Sao nó lại nghe lời ngươi như thế?” Giọng điệu Văn Diệu mang theo mấy phần chua chát.
Khương Tước tiện tay ném cho Uy Vũ một cái đùi gà, nhàn nhạt đáp: “Bởi vì ta khiến người ta thích.”
Văn Diệu: “… Ngươi có hiểu lầm gì về bản thân mình không vậy?”
Khương Tước chẳng buồn đáp lại, xoay người leo lên lưng hổ: “Uy Vũ, đi thôi.”
Bạch Hổ tung người nhảy vọt về phía trước, Văn Diệu phải giục ngựa điên cuồng đuổi theo.
Ngay khi bọn họ rời khỏi con phố náo nhiệt, trong một góc tối, ba tên tán tu đang thì thầm to nhỏ:
“Đại ca, nếu cướp được con thần thú kia thì chúng ta giàu to rồi.”
“Con nhóc đó chẳng khác gì phế vật, đến linh căn cũng không có.”
“Bên cạnh ả có một tên kiếm tu Trúc Cơ tầng hai, nhưng bọn ta có ba người, đều là Trúc Cơ tầng hai. Chỉ cần mai phục trước, vây được thần thú, thì giết tên kia cũng dễ như trở bàn tay.”