Hai con trăn một xanh một trắng. Lúc gặp được hai con trăn khổng lồ này là khi cô vừa mới đến Lam tinh không lâu. Để cập nhật kiến thức, cô đã xem vô số bộ phim truyền hình khác nhau.
Kiều An trốn trong một căn nhà thuê nhỏ xem "Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ", cô lười biếng duỗi chân, liếc nhìn hai cái đầu bị mưa xối cho ướt đẫm bên ngoài cửa sổ. Sáu cặp mắt chạm nhau, hai bên đều có chút xấu hổ.
"Nếu hai ngươi muốn xem phim truyền hình thì hãy vào đây. Bên ngoài trời đang mưa, còn lạnh nữa."
Trăn là loài động vật máu lạnh. Chúng cần tắm nắng để duy trì nhiệt độ cơ thể. Nếu thời tiết quá lạnh, chúng thậm chí cần phải ngủ đông mới có thể tiếp tục tồn tại.
Con trăn màu xanh nghiêng đầu nhìn con trăn màu trắng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Chị ơi, con người này thật ngốc, còn rủ chúng ta vào xem phim truyền hình, bộ không sợ chúng ta nuốt chửng cô ta luôn sao?"
Con trăn màu trắng lắc lắc đuôi muốn bỏ chạy, lên tiếng cảnh báo cô em gái ngây thơ bên cạnh.
"Nhất định là cô ta thấy chúng ta béo tốt nên muốn ăn thịt chúng ta. Đi mau."
Hai con trăn khổng lồ này đã sống ở trên núi trong một thời gian dài. Dạo này trời mưa liên miên không dứt, chúng buồn chán quá nên mới lặng lẽ bò ra ngoài xem TV, tiện thể sưởi ấm ở thế giới loài người.
Kiều An bị suy đoán ác ý khó chịu bĩu môi, khịt mũi: "Đừng nói bậy, ta không thích ăn thịt trăn. Nếu hai ngươi không vào thì ta sẽ đóng cửa sổ lại đấy."
Lần này đến lượt hai con trăn xanh và trắng sợ hãi. Chúng vươn cổ và thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn Kiều An như thể cô là một con quái vật.
"Ôi trời ạ! Con người này vậy mà có thể hiểu được tiếng của chúng ta..."
Bởi vì đoạn nhạc đệm này, Tiểu Bạch và Tiểu Thanh đã chuyển đến sống tại nhà Kiều An khi thời tiết dần trở lạnh vào cuối thu, vai trò chủ yếu là làm người giữ cửa.
Nhìn thấy chủ nhân về, Tiểu Thanh vẫy đuôi rồi quấn chặt lấy Kiều An. Cô hơi ghét bỏ mà nắm đầu trăn rồi kéo nó ra.
"Trời lạnh lắm, đừng trèo lên người ta."
Nếu là mùa hè, có lẽ Kiều An sẽ rất thích Tiểu Bạch và Tiểu Thanh ở bên cạnh, như vậy sẽ rất mát mẻ. Nhưng giờ đã gần đông rồi, cô cũng rất lạnh nha!
Tiểu Thanh bị ghét bỏ cũng không thèm để ý, nó tiếp tục vẫy đuôi quấn quanh bắp chân Kiều An, nói một cách nịnh nọt: "Chủ nhân, tối nay chúng ta ăn gì đây?"
Nhìn Tiểu Thanh rung đuôi đắc ý, rồi lại nhìn ví tiền rỗng tuếch của mình, Kiều An thở dài: Hầy…
Nuôi không nổi, nuôi không nổi nữa rồi. Nếu sớm biết trên Lam tinh khó kiếm tiền đến vậy thì lúc trước cô đã không nhận nuôi hai vị tổ tông sống này.
"Ăn ăn ăn. Suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn thôi. Nếu cứ tiếp tục thế này thì không bằng ngươi ăn ta luôn đi!"
Mặc dù Kiều An nghèo khổ cùng thất vọng phàn nàn rất nhiều, nhưng cô vẫn lấy mấy chiếc bánh bao thịt vẫn còn hơi ấm từ trong lòng ra đưa cho Tiểu Thanh.