Nghe vậy, Mộ Tử Mặc buông đũa trong tay xuống, lau miệng, rồi lại nhìn khuôn mặt tròn nhỏ của Kiều An bằng ánh mắt dò xét.
"Manh mối? Cô còn biết gì nữa?"
Kiều An vội vàng lắc đầu, bắt đầu quơ tay múa chân giải thích.
"Tôi chỉ đang đào kho báu thôi, xui lắm mới đụng phải chuyện này, nhưng từ nhỏ tôi đã có một cái mũi rất thính. Vừa đến nơi đó, tôi đã ngửi thấy một mùi lạ. Không phải từ thứ được chôn bên dưới, mà là mùi hôi thối còn vương lại ở đó."
Thật ra Kiều An không ngửi thấy mùi gì cả. Cô chỉ nói lại những manh mối mà đám chuột nhỏ tìm thấy một cách trung thật thôi.
"Mùi thối?"
Mộ Tử Mặc tỏ ra nghi ngờ đối với loại lý do thoái thác này.
Kiều An lại tiếp tục phân tích tình hình một cách thản nhiên: "Đúng vậy, mặc dù tôi không biết ai để lại mùi, nhưng nếu không phải vì livestream săn kho báu thì tôi cũng sẽ không đến nơi hoang vu như vậy. Tôi đoán người đó cũng nghĩ thế."
Con người trên Lam tinh không thể giao tiếp với động vật. Kiều An không dám kể cho ai biết bí mật nhỏ này, cô sợ sau khi bị phát hiện sẽ bị mọi người coi như quái vật mà bắt về nghiên cứu.
Thế nên cô chỉ có thể cố gắng hết sức để báo tin này cho Mộ Tử Mặc, xem như báo đáp lòng tốt mời cô ăn một bữa của anh.
"Cảm ơn những manh mối của cô. Theo lệnh phía trên, tạm thời cô không thể rời khỏi thành phố. Chúng tôi có thể sẽ có những câu hỏi chi tiết khác cần cô giải đáp."
Kiều An đứng dậy vẫy tay và mỉm cười chân thành.
"Đừng lo, dù tôi có muốn chạy thì cũng chẳng có tiền..."
Kiều An ước gì có thể khắc chữ "nghèo" lên trán mình. Cô làm gì có tiền để định cư ở một thành phố khác? Ngay cả tiền thuê nhà tháng sau cô còn không trả nổi chứ đừng nói đến chuyện ra ngoài đi chơi.
Sau khi lấy lại đồ đạc cá nhân, cô đi bộ một mạch về nhà với cái bụng tròn vo. Kiều An tỏ vẻ làm vậy là để tiết kiệm chi phí đi lại, cô đúng là thông minh quá đi.
Ngay khi mở cửa nhà ra, cô lập tức nhìn thấy hai con trăn khổng lồ đang thè lưỡi qua lớp kính, còn đàn chuột nhỏ thì đứng trên bệ cửa sổ, hai bên đang giằng co với nhau.
Con trăn màu xanh chảy nước miếng nói: "Chị ơi, em đói..."
Con trăn màu trắng bên cạnh không ngừng cố ý phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ để dọa đám chuột nhỏ ngoài cửa sổ, thè cái lưỡi dài ra.
"Đám ngốc này không thể ăn, chúng đều là phế vật do chủ nhân nuôi dưỡng."
"Chủ nhân nuôi chúng ta còn chưa đủ sao, nuôi mấy phế vật này có ích lợi gì đâu chứ, còn không bằng để chúng ta lấp đầy cái bụng."
Khi chúng còn đang than phiền với nhau thì Kiều An quát lên: "Tiểu Bạch! Tiểu Thanh!"
Nghe thấy giọng nói này, hai con trăn khổng lồ vặn vẹo thân thể nhìn về phía Kiều An.