Thấy có người đi ra từ phòng VIP, Hà Cửu đầu tiên là sững sờ. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt đối phương hắn lại sững sờ thêm lần nữa.
"Đẹp quá!"
Lúc này sự chú ý của Tạ Chi Dữ mới hơi dịch chuyển khỏi cây vợt, ngước mắt lên.
Hôm nay anh vẫn mặc một bộ đồ đen, đặc biệt nổi bật trong cửa hàng có tông màu cam sáng. Trong mắt Ôn Ngưng vẫn là một khối mực không thể tan.
Người này thật kỳ lạ, rõ ràng có ngũ quan đẹp như vậy mà lại không thích ăn diện, hôm qua là áo đen quần đen, hôm nay vẫn thế. Tuy nhiên kiểu áo sơ mi của anh đã thay đổi, ôm sát người hơn làm nổi bật vòng eo thon gọn và đường nét trên cánh tay.
Có vẻ như anh không yếu ớt như trong tưởng tượng.
Ôn Ngưng nhìn chằm chằm vào anh vài giây.
Quản lý cửa hàng lúc này bước tới, mặt đầy vẻ áy náy: "Ôn tiểu thư, xin lỗi nhé, đã để cô đợi lâu. Có vấn đề gì với cái túi đó không ạ? Tôi có thể đi giải quyết giúp cô ngay bây giờ."
"Không có." Ôn Ngưng mỉm cười: "Tôi nghe thấy giọng người quen nên đi ra xem thử."
Tổng cộng khách trong cửa hàng chỉ có vài người trước mặt.
Quản lý cửa hàng bỗng hiểu ra: "Thì ra là vậy, đã là người quen vậy tôi xin phép không làm phiền các vị trò chuyện. Có việc gì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào."
Ôn Ngưng gật đầu.
Cô tiến lại gần Tạ Chi Dữ một bước: "Anh Tạ, trùng hợp quá nhỉ."
Tạ Chi Dữ thờ ơ không chút động lòng.
Ngược lại Hà Cửu lại mở lời trước: "Xin hỏi quý danh, Ôn tiểu thư?"
Ôn Ngưng nhẹ nhàng bắt tay hắn: "Ôn Ngưng. Rất hân hạnh gặp anh."
"Tôi họ Hà, tên là Cửu. Cô và A Dữ là?"
Ôn Ngưng giữ nụ cười dịu dàng: "Tình cờ gặp nhau."
Tình cờ gặp nhau?
Ánh mắt Hà Cửu đảo qua lại giữa hai người, lén lút huých một cái vào eo Tạ Chi Dữ: "Cậu không có gì để nói à?"
"Nói gì?" Tạ Chi Dữ lúc này mới lười biếng mở lời.
Ôn Ngưng nhân cơ hội bước vào giữa hai người với thái độ hòa nhã hỏi: "Anh Hà, tôi có vài lời muốn nói riêng với anh Tạ. Tôi có thể mượn anh ấy một lát được không?"
Hà Cửu nghe vậy nhướng mày.
Nhưng lại nghe thấy Tạ Chi Dữ dùng thái độ không chút thương hoa tiếc ngọc nói: "Ôn tiểu thư có vẻ trí nhớ không tốt lắm nhỉ, đã quên những lời tôi nói với cô tối qua rồi."
Tối qua.
Tối qua nói câu nào?
Là câu không thể bán rẻ thông tin khách hàng sao? Hay là câu bảo cô đừng tin anh?
Rõ ràng Hà Cửu cũng đang suy nghĩ về hai chữ "tối qua" này.
Ôn Ngưng thuận nước đẩy thuyền, khẽ thỏa mãn sự tò mò của người ngoài cuộc, dùng giọng điệu vô cùng thành khẩn nói với Tạ Chi Dữ: "Tối qua là tôi sai rồi."
Câu nói này vang lên, không khí bỗng chốc im lặng.
Hà Cửu lộ ra vẻ mặt như trời long đất lở, còn Tạ Chi Dữ chỉ có hàng mi dài khẽ động một cách không rõ ràng. Ôn Ngưng tinh mắt đã bắt được khoảnh khắc đó. Lúc nhìn lại anh, đôi mắt đẹp đó vẫn không có chút cảm xúc, nụ cười nửa miệng ở khóe môi không hề lan đến đáy mắt.
Sau vài hơi thở, Hà Cửu chủ động nhường lại "chiến trường".
"Tôi ra ngoài một lát, hai người cứ nói chuyện đi."
Nhìn Hà Cửu biến mất sau cánh cửa kính, Ôn Ngưng mới lùi lại phía sau: "Uống cà phê không?"
Trong phòng VIP, Trần Nguyệt Giao đã biến mắt không tăm hơi.
Thấy chiếc túi xách của cô bé vẫn còn đó, chỉ mang theo mỗi điện thoại, Ôn Ngưng không vội vàng đi tìm. Cô ngồi xuống một góc ghế sofa, đẩy chiếc túi được "đặt hàng đặc biệt" trên bàn về phía anh: "Vừa nghe hai người hình như đang chọn quà, không bằng chọn cái này, con gái chắc sẽ thích lắm."
Người phụ nữ trước mặt từ đầu đến cuối đều dùng giọng điệu bình thản như thể không sợ trời không sợ đất, nhưng hành động xoa xoa ngón tay của cô lại tố cáo nội tâm. Cô đang căng thẳng và cũng đang cố tỏ ra bình tĩnh.
Những thủ đoạn "lớn tiếng ra oai" này anh đã chơi chán từ cái thời mới bước chân vào xã hội rồi.