Như những người bạn cũ, quản lý đón cả hai vào cửa, không nói hai lời liền bảo nhân viên mang túi ra cho họ xem.
"Ôn tiểu thư, hàng vừa về là tôi đã liên hệ với cô ngay!"
Mẫu túi đặc biệt lần này là khóa mạ vàng xước, màu trắng sữa pha caramel. Ôn Ngưng đã xem ảnh nên khi thấy hàng thật cũng không có nhiều cảm xúc.
Cô tiện tay chụp một tấm rồi thêm thông tin vé máy bay mà Ôn Tâm Nghi đã gửi, đăng tất cả lên mạng xã hội.
Caption: "Túi đã có trong tay, bước tiếp theo: đi Hawaii."
Vừa đăng xong mạng xã hội liên tục nhảy ra thông báo thích bài viết.
Ngay cả Hà Chi cũng bối rối, bình luận: "Thật sự đi Hawaii à?"
Đây chính là hiệu ứng mà Ôn Ngưng mong muốn.
Ôn Ngưng nghiêm túc trả lời: "Mẹ nói đúng, tình cảm cần phải bồi đắp. Nếu không được thì coi như đi du lịch."
Bên kia không trả lời lại nhưng người vừa hạ cánh ở Hawaii lại gọi điện thoại quốc tế đến.
Tống Tử Nghiệp: "Không phải chứ, cậu thật sự đến à?"
"Xem ra cậu sống vui vẻ lắm nhỉ." Ôn Ngưng đứng dậy đi ra một bên nghe điện thoại: "Vừa hạ cánh đã giả vờ không thấy tin nhắn của tôi sao?"
"Oan cho tôi rồi, bạn hiền. Điện thoại tôi hôm qua hết pin. Mới sạc xong đây!"
"Sao rồi?" Ôn Ngưng hỏi: "Nhà cậu có giục cậu về không?"
"Cậu đừng bận tâm, chuyện này tôi lo được." Nghe có vẻ gió ở Hawaii rất lớn, trong ống nghe toàn tiếng "vù vù". Tống Tử Nghiệp có lẽ đã di chuyển từ ngoài trời vào trong nhà, quay đầu nói với người bên cạnh một câu "đừng nghịch nữa" rồi mới quay lại nói: "Thế còn cậu? Thật sự định đến à?"
"Giả thôi, để lừa bố mẹ tôi." Ôn Ngưng nói: "Lúc đó cậu gửi cho tôi vài tấm ảnh cá nhân, tôi sẽ tự ghép mình vào."
Đối phương "xì" một tiếng.
"Xì cái gì, chúng ta giờ đang cùng một chiến tuyến đấy. Tôi không làm phiền chuyện yêu đương của cậu thì cậu phải bảo vệ sự tự do cho tôi."
Tống Tử Nghiệp suy nghĩ một lát: "Oke thôi!"
Cúp điện thoại, Trần Nguyệt Giao quay đầu lại: "Chị ơi, ai vậy?"
"Một kẻ cuồng yêu." Ôn Ngưng nói ngắn gọn.
*
Cô ngồi trở lại ghế sofa, thấy quản lý cửa hàng vừa chỉnh trang tóc tai vừa bước nhanh qua cửa phòng VIP đang khép hờ.
"Bên ngoài có khách khác à?"
"Chắc vậy." Trần Nguyệt Giao gật đầu: "Vừa nãy chị gọi điện, cô ấy nói ra đón người rồi quay lại ngay."
Trước đây khi Ôn Ngưng đến, cửa hàng đều kiểm soát lượng khách trước, hiếm khi xảy ra tình trạng đang tiếp đón mà phải ra ngoài như vậy.
Giữa chừng có nhân viên khác mang trà chiều vào, cánh cửa lúc đóng lúc mở nên nghe thấy bên ngoài vang lên một giọng nói đầy nội lực: "Rốt cuộc có thành tâm không đấy? Sao sinh nhật em gái tôi mà còn phải để tôi lôi kéo cậu đến chọn quà. Hay là tôi thay cậu tặng luôn nhé?"
Một giọng nói khác đáp lại: "Không phải là không thể."
So với giọng nói trước đó, chủ nhân của giọng nói này nghe có vẻ thờ ơ, giọng điệu không chút gợn sóng.
Tiếp đó người trước lại nói: "Ý của ông già đã rõ ràng thế rồi, cậu còn định giả vờ không hiểu đến bao giờ?"
"Ồ? Vậy ý của ông Hà là gì?"
"..."
Ôn Ngưng sững người một chút, không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy giọng của một trong hai người rất giống Tạ Chi Dữ.
Cô đứng dậy, cầm cốc cà phê đến đứng trước cửa.
"Tôi nói này, cậu giả vờ với tôi làm gì?"
"Bộ yên ngựa này không tệ, anh thấy sao?"
"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc, cậu lại nói chuyện yên ngựa với tôi. Hơn nữa sinh nhật em gái tôi cậu chỉ định tặng một bộ yên ngựa thôi à? Cái này là hàng đi kèm mà!"
"Ồ, vậy thùng rác?"
"..."
"Vợt bóng bàn?"
"..."
Chủ nhân của giọng nói nội lực kia im lặng hồi lâu, cuối cùng tức giận: "Cái tên họ Tạ kia!"
Bingo. Quả nhiên là Tạ Chi Dữ.
Ôn Ngưng quay người lại đặt cốc cà phê xuống.
Macao thật sự quá nhỏ.
Hay là ông trời lại gửi đến cho cô một cơ hội nữa.
Cô đang định rời đi thì bị Trần Nguyệt Giao kéo lại từ phía sau. Trần Nguyệt Giao chớp chớp mắt, dùng khẩu hình nói: "Chị ơi, không phải chứ?"
Nghiêng đầu về phía cửa, Ôn Ngưng hỏi: "Em biết cái này gọi là gì không?"
"Là gì?"
"Ý ông trời đã rõ ràng thế rồi."
"Đương nhiên gọi là có duyên ắt gặp lại."