Sóng Ngầm Kinh Áo

Chương 33: Xem kịch

Trước Sau

break

Tiếng sóng vỗ rì rào bên tai, tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào chiếc đèn chiếu sáng ở trung tâm.

Ôn Ngưng cũng nhìn theo.

Dưới ánh đèn vài người đàn ông đang chơi Blackjack, hay còn gọi là 21 điểm. Lúc này sắp đến giai đoạn mở bài, một người trong số đó đột nhiên giơ tay tăng cược. Người đàn ông tăng cược này trông có vẻ nho nhã.

Anh ta mỉm cười hiền lành giơ tay: "Chiếc đồng hồ này cộng thêm vợ tôi."

Đồng tử Ôn Ngưng khẽ chấn động.

Người phụ nữ được anh ta gọi là vợ thản nhiên bước tới, vẻ mặt lạnh nhạt như thể đang nghe một chuyện bình thường. Khoảnh khắc tiếp theo chiếc váy dạ hội của cô ta bị xé đến đùi, bị đẩy lên bàn như một con búp bê đồ chơi.

Vải bàn màu xanh nhung làm nổi bật đôi chân trắng nõn, tất chân siết lại làm lộ ra những thớ thịt, khung cảnh đầy gợi dục.

Đối thủ lại không hề lay động chỉ phẩy tàn thuốc về phía người phụ nữ: "Mở bài."

Ôn Ngưng dừng lại một lúc, người phục vụ lại thúc giục.

Cô lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện con đường đối phương dẫn đi thẳng vào thang cuốn bên trong, rõ ràng là muốn cô lên thêm một tầng nữa.

Cô định bước đi người phục vụ lại nói: "Mời Trần tiểu thư ở lại."

"Ý gì?" Ôn Ngưng bảo vệ Trần Nguyệt Giao sau lưng.

Cô không nghĩ việc để người lại một mình là lựa chọn khôn ngoan, ít nhất nhìn những người trên boong tàu tầng này họ đã đủ điên rồi.

Người phục vụ cúi người: "Chúng tôi có thể sắp xếp Trần tiểu thư đi nghỉ ngơi trước, cô không cần lo lắng."

"Nghỉ ngơi?"

"Vâng, ở đây đã chuẩn bị phòng cho mỗi vị khách quý. Mời cô đi theo tôi."

Ôn Ngưng đi xem phòng trước, xác nhận đây chỉ là một phòng nghỉ được trang trí sang trọng nhưng bình thường, cô mới gật đầu.

"Ở đây sẽ không có người khác vào chứ?"

"Anh Tạ đoán cô sẽ hỏi vậy, đặc biệt dặn tôi chuyển lời rằng, công việc anh ấy làm đều là hợp pháp."

Ôn Ngưng vỗ vai Trần Nguyệt Giao: "Có việc thì gọi cho chị."

"Chị ơi, một mình chị..."

"Yên tâm đi. Với quyền lực của anh ấy ở Macao, muốn làm gì chị cũng không cần phải vòng vo đến vậy."

Lời nói này của Ôn Ngưng vừa để trấn an Trần Nguyệt Giao, vừa là để trấn an chính mình.

Cô đi theo người phục vụ lên lầu, vốn nghĩ ở đây cũng sẽ giống tầng dưới chỉ là tiền cược lớn hơn, người tham gia điên cuồng hơn. Không ngờ lên đến nơi lại vô cùng yên tĩnh, không có bàn cược cũng không có khách khứa. Ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống một cách dịu dàng, bên tai không ngừng phát ra những bản nhạc nhẹ nhàng giống như một buổi tiệc tối ngoài trời rất bình thường.

Đi được một đoạn Ôn Ngưng dần nhận ra đây có thể là phòng nghỉ riêng của chủ nhân bữa tiệc.

Cô được dẫn đến một góc.

Vừa mở cửa bước vào, trong căn phòng trang trí theo phong cách trung cổ xa hoa đã có người ngồi sẵn ở đó. Dưới ánh đèn là bóng dáng một người đàn ông với vòng eo thon gọn, đôi chân dài, những đường nét mạnh mẽ được bao bọc trong chiếc quần tây lúc ẩn lúc hiện khi anh vắt chéo chân.

Đèn trần bỗng sáng lên, Ôn Ngưng theo bản năng nheo mắt lại.

"Ôn tiểu thư đến rồi à?" Người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa từ từ đứng dậy, anh rót một ly champagne: "Tầng dưới vui không?"

"Tạ Chi Dữ." Ôn Ngưng nhìn rõ mặt anh.

"Thay đổi nhanh thật." Người đàn ông lộ ra vẻ mặt tổn thương: "Tối qua không phải còn gọi là anh Tạ sao."

"Có khác gì đâu?" Ôn Ngưng nói: "Chúng ta quen nhau đến thế rồi mà."

Anh đẩy ly champagne về phía cô, nhếch môi: "Ôn tiểu thư quả nhiên rất thú vị."

Tạ Chi Dữ không thích vòng vo.

Một tay anh đặt trên ghế sofa với một tư thế mời gọi: "Không lại đây sao? Đến giờ xem kịch rồi."

Nói rồi anh nhấn một nút bên tay vịn.

Rèm cửa chống sáng từ từ mở ra hai bên, lộ ra một tấm kính.

Ánh sáng phía sau tấm kính rất mờ, nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy có gì bên trong. Ôn Ngưng chỉ thấy có bóng người lướt qua, qua lại vài lần dường như có tiếng gì đó nặng nề đang bị kéo lê trên sàn.

Cô tò mò tiến lên vài bước.

Vừa nhìn bước chân cô đã dừng lại. Phía sau tấm kính lộ ra hai khuôn mặt quen thuộc, đầu tiên là Hà Cửu sau đó là Ngô Khai với vẻ mặt dữ tợn. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc