Là Thành Nhạc Ninh!
Tô Nhiên nhìn người con gái thi đấu 100m, chính là thiên tài Thành Nhạc Ninh trong truyền thuyết, hiện giờ đang xoa tay, mái tóc ngắn linh hoạt, ánh mắt sáng ngời, giữa hai hàng lông mày tràn đầy dòng khí chính nghĩa, dưới ánh nắng mặt trời đặc biệt chói mắt.
Đùng! Sau khi tiếng súng vang lên, Thành Nhạc Ninh như mũi tên rời khỏi cung, chạy về đích.ddLQD
Tô Nhiên nhìn tốc độ kinh người của cô bé, hai mắt trợn to, thật là nhanh mà!
Chỉ lát nữa là đến điểm đích,vào giờ khắc này lại phát sinh ra chuyện bất ngờ, thân thể Thành Nhạc Ninh xiêu vẹo, ngã quỵ về phía trước.
Thân thể như diều đứt dây, theo quán tính, trượt ra khỏi đường đua, khán giả cùng nhau phát ra tiếng thét, cùng lúc đó đứa trẻ lớp khác, đã vượt qua cô bé
Danh hiệu đệ nhất, trong chốc lát trở thành thứ nhất từ dưới lên trên.
Tô Nhiên có chút tiếc nuối thay cô bé.
Nhìn cô ấy từ từ đứng lên, sau đó trên cánh tay và trên đùi điều có vết máu nhỏ, cô nghĩ là nào đứa bé này không có lấy một bạn tốt, sao không thấy ai đi quan tâm đến cô ấy.
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của cô bé kia, Tô Nhiên thở dài, đứa bé này rất giống với một người.
Cuối cùng cô vẫn mềm lòng, chạy về phía trước mấy bước, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Vết thương của cậu có.. Nghiêm trọng không?
Thành Nhạc Ninh quay đầu lại, nhanh chóng, không dừng lại mà đáp: Dĩ nhiên không nghiêm trọng, ngay cả tớ bị thương tớ cũng không hề cảm thấy!
Vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt trợn lên tròn xoe.
Tô Nhiên sửng sốt một chút, không cần thiết rõ ràng như vậy, có đau không hay, cũng chỉ là chuyện của mình cô.
A, vậy hay là đi phòng y tế xem chút đi. Tô Nhiên đề nghị
Thành Nhạc Ninh kiên định lắc đầu: KhôngddLQD đau, không cần.
Sau đó cứng rắn xoay người, khập khiểng đi về phía trước.
Không trách được không có bạn bè, thì ra là một đứa trẻ kì cục!
Từ Hải Dương, chẳng lẽ cậu có em gái thất lạc sao?
Hắc, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, bóng lưng cao lớn của Từ Hải Dương, từ từ đi đến, vẻ mặt anh ta nghiêm nghị, sắc mặt hờ hững, đi ngang qua Thành Nhạc Ninh đang khập khiễng.
Sau đó tiến đến tầm mắt của Tô Nhiên.
Băng tuyết nhất thời tan rã, ánh sáng mặt trời chảy dài.
Tại sao lại ở chỗ này? Mặc dù giọng nói có chút lạnh lùng, nhưng mà đối với Từ Hải Dương mà nói đã có chút dịu dàng rồi.
Tô Nhiên bĩu môi, nhìn Từ Hải Dương một chút, đáy mắt có ý cười: Đứa bé kia rất giống với cậu! Cậu có quen biết cô bé ấy không?
Từ Hải dương liếc mắt hành động như bò già của Thành Nhạc Ninh, cau mày: Không có