Sau khi Tần Trạch trở về, Tô Nhiên khôi phục lại sinh hoạt, học tập, ăn, ngủ, ba cái đều nằm trên đường thẳng.
Chỉ là những lúc rảnh rỗi trong học tập, cô phát hiện những người bên cạnh mình tất cả đều từ từ thay đổi.
Gần đây Trầm Khâm Cơ thường có hai vẻ mặt khi nghe điện thoại, có lúc, vẻ mặt cô cong lên, tràn đầy quyến rũ, có lúc, ánh mắt lại lạnh lẽo, tràn đầy tức giận, hận không thể đập nát điện thoại.
Tình cảm của Giai Tuệ và bạn bè cấp 2 rất tốt, có rất nhiều bạn bè điện thoại cho cô, mỗi khi nói chuyện sẽ nói đến một tiếng đồng hồ.
Phán Phán mang theo vẻ mặt, giống với Tô Nhiên, thời gian dài đều là ngồi trước bàn đọc sách, đôi khi có Giai Tuệ, cô và Tô Nhiên, cùng nhau tản bộ, tâm sự một chút.
Nhưng Phán Phán chơi thân với Tô Nhiên hơn một chút, bời vì cô nghĩ Giai Tuệ quá dài dòng, không thích hợp với tính cách của cô, còn Tô Nhiên thì giống như người chị cả vậy, rất chăm sóc cô, cũng chịu được tính tình của cô.
Dường như Chư Mục Gia cùng thông đồng với một học sinh thể dục lớp 3, nghe nói học sinh thể dục kia lớn lên trắng trẻo nõn nà, là vận động cấp 2 quốc gia, hình như là môn thể dục dụng cụ.
Cho nên phòng 402 của bọn họ, mỗi ngày đều bận rộn công việc của mình, thời gian trao đổi với nhau cũng là vào buổi tối, mấy phút ngắn ngủi trước khi đi ngủ.
Tuy rằng cũng quen biết nhau, nhưng lại không quá thân.
Đối với hiện tượng này, Tô Nhiên cũng không có gì là không thích, phòng ngủ chỉ cần chung sống hòa bình, không làm khó hay gây mâu thuẫn, có đôi khi, quan hệ lạnh nhạt một ít, trái lại có thể dài lâu.
Rất nhanh, cô đã thông qua đợt kiểm tra tháng 10, và kì thi giữa kì tháng 11.
Khoảng khi khi đi ra khỏi trường thi, gân cốt ai nấy đều dãn ra.
A ~ cuối cùng kết thúc. Tô Nhẹ nhẹ nhõm trong lòng.
Tuy rằng cô đã có kinh nghiệm với các trường thi, nhưng với cuộc thi, cô không thích lắm.
Trầm Khâm Cơ đứng trước cửa phòng học chờ cô.
Tô Nhiên gật đầu mỉm cười với cô ấy.
Cuối cùng cũng tự do, Tô Nhiên, buổi tối tớ mời cậu ăn cơm! Trầm Khâm Cơ cười nói.
Tô Nhiên muốn từ chối, nhưng cô ấy không chịu buông tha.
Trầm Khâm Cơ rất hào phúng với cô, có lẽ nên nói, cô ấy rất hào phúng với bạn bè, mời bạn bè ăn cơm, mời bạn bè đi quán bar, mời bạn bè đến nhà mình ở, thậm chí mời bạn bè làm tóc, cô đều trả tiền, ngay cả mắt cũng không thèm chớp.
Ngay lúc đầu Tô Nhiên đã từ chối rằng mình có việc, nhưng cớ kiếm cơ hoài, vẫn sẽ khiến người khác không vui.
Cho nên cô cũng đi ăn một hai lần.
Lần đầu ăn, là lúc đầu tháng 10, cô ấy đi gặp bạn trai của mình.
Ừ ~ là một người đàn ông tóc húi cua, bận một bộ quần áo màu đen, khoảng 15, 16 tuổi, nhưng lại hút thuốc, rất yên lặng, rất khách sáo với Tô Nhiên, còn lấy một đĩa rau cho cô và Trầm Khâm Cơ.
Tô Nhiên không thích cậu ta, bởi vì trên người cậu ta tràn đầy hơi thở của giang hồ, một mùi vị của côn đồ.
Cô còn vụng trộm nói bóng nói gió với Trầm Khâm Cơ: Tìm bạn trai là tìm người có thể tin cậy, như thế còn có thể bảo vệ mình, đừng để bản thân bị thua thiệt.
Tô Nhiên nhìn cậu con trai kia là biết cậu ta không phải người đứng đắn, cô sợ cậu ta muốn thân thể của Trầm Khâm Cơ, sau khi ăn sạch, thì vứt đi như cỏ rác.
Trầm Khâm Cơ lộ ra ánh mắt sắc lạnh: Hừ, đối với người như thế, chỉ là tớ nhàm chán muốn vui đùa một lúc thôi, muốn chiếm tiện nghi của tớ à, còn non lắm, chẳng những thế tớ còn treo ngược anh ta, có thể xòe tay đòi tiền anh ta, ha ha.
Sau đó, Tô Nhiên vẫn giữ yên lặng.
Nếu như cô có khả năng, cô cũng không muốn nói nhiều.
Lần ăn tiếp theo, là Tô Nhiên cùng với cô ấy, hai người.
Chọn chút thức ăn, lại nghe thấy Trầm Khâm Cơ bực tức với bạn trai của mình, và khích lệ một người con trai khác.
Tô Nhiên chỉ lặng lẽ ăn, cuối cùng vẫn tự chuốc lấy phiền phức nói một câu: Khâm Cơ, tớ nghĩ, nếu cậu còn tình cảm, còn cùng một chỗ với người con trai kia, thì trước tiên đừng đi trêu chọc người khác chứ.
Trầm Khâm Cơ tức giận lên, vốn là vẻ mặt rất tự nhiên, lập tức lại biến thành núi băng ngàn năm.
Cô lạnh lùng đứng lên, nói: Cậu cho cậu là ai, mà dạy tớ nên