“Anh Tần Tu…” Tô Ánh Hàm sợ, cô vốn là thân thể mỏng manh yếu ớt, hôm nay bị ȶᏂασ nhiều lần như vậy, cả người giống như mềm như cọng bún, cô chịu thua, hướng đến Tần Tu xin tha:
“Anh Tần Tu… Em thật sự không được… Đừng đến nữa… Em buồn ngủ quá, thật là khó chịu… Hơn nữa, ách, anh bắn nhiều như vậy, khẳng định cũng chịu không nổi đúng không?”
Tô Ánh Hàm không nên nói những lời này.
Cô thật sự bị ȶᏂασ phát ngốc rồi, vốn là thật sự muốn kết thúc, nhưng lời này lại vừa vặn kϊƈɦ thích đến tôn nghiêm đàn ông của Tần Tu, hai mắt anh nhíu lại, sắc mặt biến đổi, cứ như vậy xoay Tô Ánh Hàm đang được anh ôm trong ngực qua.
Tần Tu người đàn ông này, anh sao lại lợi hại như vậy a?
Tô Ánh Hàm khóc nức nở.
Cô đã liên tục cao trào rất nhiều lần, hiện tại thật sự chịu không nổi nữa, sau khi lần thứ sáu kết thúc, Tô Ánh Hàm liền như vậy dựa vào trong lòng Tần Tu định ngủ, nhưng Tần Tu lại đánh thức cô một lần nữa.
Tô Ánh Hàm bị ȶᏂασ đến nỗi diễn cũng không thèm diễn nữa, cô một bên khóc lóc một bên tức giận mà nói với Tần Tu: “Chờ tôi ngủ rồi anh thích làm như thế nào thì cứ làm, vì cái gì một hai phải đánh thức tôi chứ? Anh để cho tôi ngủ không được sao?”
Tần Tu nói: “Không được, nhìn tôi làm em.”
Tô Ánh Hàm liền hỏng mất mà khóc: “Ô ô ô oa oa ngô…”
Tần Tu vẫn ȶᏂασ cô đủ bảy lần.
Sau khi lần thứ bảy kết thúc, bụng Tô Ánh Hàm đều bị Tần Tu rót đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙, nhô lên thành một đường cong nho nhỏ.
“Hàm Hàm,” Tần Tu quỳ gối trêи người Tô Ánh Hàm, nhẹ nhàng hôn lên bụng cô, thần sắc ôn nhu: “Em như vậy có phải rất giống như đang mang thai con của tôi không?”
Tô Ánh Hàm không trả lời. Cô thật sự bị ȶᏂασ đến ngất xỉu.