“Chậm một chút… Chậm một chút, ngô… Tần Tu… Anh ȶᏂασ quá nhanh ~ a ~ a!”
“Tôi thấy em có vẻ thật hưởng thụ.”
Chỗ quy đầu của Tần Tu có chút cong, cứ như vậy ȶᏂασ làm từ bên hông, không chỉ đâm vào rất sâu, còn khai phá được một điểm mẫn cảm phía bên sườn của Tô Ánh Hàm, chỗ mẫn cảm bị quy đầu va chạm chiếu cố, Tô Ánh Hàm ngay lập tức s͙ư͙ớ͙n͙g͙ rêи lên.
“A ~ a… Lại ȶᏂασ tới đó… Ngô, anh trai, Tần Tu… Anh chậm một chút… Lại chạm vào chỗ đó ~”
“Đồ d͙â͙m͙ đãng!”
Tần Tu bị Tô Ánh Hàm kêu đỏ mắt, bàn tay to rộng “Bang” một cái đánh lên cái môиɠ vểnh của cô, môиɠ thịt vốn là đầy đặn, bị đánh một cái, thế nhưng còn phe phẩy d͙â͙m͙ đãng hơn.
Hô hấp Tần Tu không xong, ánh mắt càng nóng bỏng, anh banh rộng chân Tô Ánh Hàm ra, nhanh chóng thọc vào rút ra, còn nhiều lần đều xẹt qua điểm mẫn cảm bên sườn của Tô Ánh Hàm.
Tô Ánh Hàm bị ȶᏂασ vừa khóc vừa rêи, lãng kêu không ngừng, thực mau liền đạt tới cao trào, mà ngay khi cao trào tới, Tần Tu cũng đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn vào chỗ sâu bên trong huyệt đa͙σ của cô.
“Ngô… Anh đã bắn ba lần… Đây đã là lần thứ tư… Sao tϊиɦ ɖϊƈh͙ lại còn nhiều như vậy a?”