Mà Tô Ánh Hàm một lúc sau mới bình phục lại từ dư vị cao trào, lúc này mới ý thức được Tần Tu bắn tinh vào sâu trong hoa huyệt.
Cô đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại khóc lóc đấm đánh Tần Tu, mềm mại xinh đẹp mà lên án: “Anh tại sao lại bắn vào trong chứ!?”
Tần Tu thập phần đúng lý hợp tình mà hỏi lại: “Tôi không thể bắn vào trong sao?”
Tô Ánh Hàm như là bị anh chọc đến tức điên, căm giận trừng mắt với anh, khóc nói: “Anh luôn bắn vào trong như vậy, lỡ như tôi mang thai thì làm sao bây giờ?”
Lần này đến lượt Tần Tu trố mắt.
“Trước đây anh cũng như vậy đối với những người phụ nữ khác sao? Bao cũng không mang, liền trực tiếp…”
Tần Tu lạnh giọng đánh gãy lời cô: “Tôi không có người phụ nữ khác.”
Trong mắt Tô Ánh Hàm hiện lên sự kinh ngạc cùng không thể tưởng tượng, sau đó lại hồng hồng lỗ tai dời đi tầm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh gạt người.”
Tần Tu bế Tô Ánh Hàm lên, anh ngồi ở ghế sau, để Tô Ánh Hàm cưỡi lên người mình. Đương nhiên, trong quá trình đó đại điểu của Tần Tu vẫn như cũ không hề rút ra, hoàn toàn chôn trong ŧıểυ huyệt mềm mại non nớt của Tô Ánh Hàm.
“Tôi không lừa em.”
Một tay Tần Tu nâng mặt Tô Ánh Hàm lên, tay còn lại nhẹ nhàng giúp cô vén sợi tóc lòa xòa ra phía sau tai.
Tô Ánh Hàm lại ngẩn người.
Cô nhìn Tần Tu, sau đó đem tầm mắt dời đi, cắn cắn môi, lí nhí nói: “Tôi mới không tin… Nếu trước đó không có kinh nghiệm, anh làm sao lại lợi hại như vậy…”
Tô Ánh Hàm đương nhiên là cố ý. Cô thẹn thùng, vô ý kinh ngạc, cảm thán cùng oán giận, tất cả đều là cô cố ý.
Sau khi Tô Ánh Hàm nhìn trúng Tần Tu, cô đã tìm hiểu rành mạch mọi tư liệu về anh, Tần Tu mấy năm nay xác thật không có phụ nữ, hơn nữa Tần Nhiên cũng từng đưa cho cô báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tần Tu, cô biết người đàn ông này rất sạch sẽ, thân thể cũng không có vấn đề, mới dám làm không bao cùng với anh.
Nhưng Tần Tu hiển nhiên là không biết điều đó.
Anh chỉ biết cô gái trước mắt bị anh làm đến đuôi mắt ướt hồng, cả người nhũn ra, còn vô cùng ngây thơ mà khen anh thật là lợi hại.
Tô Ánh Hàm tiếp tục giả vờ kinh ngạc: “Anh, anh tại sao lại…”
Tần Tu hầu kết lăn lộn, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, cuối cùng dời về phía cái trán của cô. Chính là ở đó, trước đó không bao lâu bị em trai anh hôn, để lại dấu vết.
Vì thế Tần Tu híp híp mắt.
Anh dùng lòng bàn tay chà lau trán của Tô Ánh Hàm, sau đó kéo cô xuống dưới, đặt một nụ hôn lên chỗ bị Tần Nhiên chạm qua.
“Lần sau muốn thì tới tìm tôi.” Tần Tu đem môi dán ở trên trán cô, thanh âm khàn khàn nguy hiểm: “Đừng để Tần Nhiên chạm vào em một lần nữa.”
Lúc này đương nhiên là không thể đáp ứng, nếu không vở kịch của cô không phải sẽ hỏng mất rồi sao?
Thế nên Tô Ánh Hàm bắt đầu giãy giụa, cô nói “Không muốn, anh dựa vào cái gì mà quản tôi, anh quản không được tôi”, còn làm bộ muốn đi xuống từ trên người Tần Tu.
“Ngô…” Nhưng bên ngoài vẫn là phải giả vờ một chút, Tô Ánh Hàm ngồi trên người Tần Tu khóc lóc nói, “Không cần, anh buông tôi ra…”
Tần Tu đã hoàn toàn cương cứng, anh nào có quan tâm Tô Ánh Hàm giãy giụa? Anh cứ như vậy ấn lấy mông cô, cong eo đẩy mạnh, từng chút từng chút xỏ xuyên qua huyệt đa͙σ của Tô Ánh Hàm.
Tần Tu đem cô xoay một vòng, khiến cô đưa lưng về phía mình, ghé vào lưng ghế đằng trước, sau đó cầm lấy nhũ hoa cô từ phía sau, quy đầu no đủ nhắm ngay cái miệng nhỏ non mềm hung hăng đâm vào.
Tần Tu ngồi ở sau ghế, nắm hai bầu ngực của Tô Ánh Hàm, vừa nắn bóp vừa đĩnh động vòng eo, không chỉ liên tục làm không dừng, ngược lại càng dùng thêm sức.