Tô Ánh Hàm ở trong lòng yên lặng trợn trắng mắt, sau đó cắn môi.
Thật sự đau, tuy rằng cách đây không bao lâu cô mới dùng gậy mát xa chạy bằng điện cắm vào hoa huyệt, bên trong vẫn còn ướt, nhưng căn ngoạn ý của Tần Tu quá lớn, bước dạo đầu chưa làm, bôi trơn cũng không có, cứ như vậy thẳng tắp thọc tiến vào.
Bởi vì hành động quá mức thô bạo đó, ŧıểυ huyệt Tô Ánh Hàm vốn đã khẩn trương lại càng co rút lợi hại hơn, bên trong cũng không chảy nước nữa, Tần Tu vừa trừu động vài cái đã không thể làm được.
Vì thế anh ngừng lại.
Sau đó Tần Tu liền nhìn thấy đôi môi bị cắn chặt và đuôi mắt phiếm hồng của Tô Ánh Hàm. Trong lòng không biết như thế nào bỗng nhiên nhói lên một chút, Tần Tu theo bản năng vươn tay, muốn lau đi nước mắt dính trên lông mi cô, nhưng còn chưa đợi anh chạm tay đến, Tô Ánh Hàm đã quay mặt qua.
“Sao lại dừng lại?” Tô Ánh Hàm nghẹn ngào, quật cường nói: “Anh không phải muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi sao? Vậy thì làm nhanh lên, làm xong rồi thì để tôi xuống xe!”
Tô Ánh Hàm khóc lóc nói: “Anh Tần Nhiên sẽ không làm như vậy đối với tôi!”
Động tác Tần Tu dừng lại: “Em nói cái gì?”
Tô Ánh Hàm vừa khóc vừa thở hổn hển: “Tôi nói, anh Tần Nhiên sẽ không đối xử với tôi giống như anh… Anh ấy vẫn luôn đau lòng tôi yêu thương tôi, sợ tôi ủy khuất… Còn nói lần đầu tiên của chúng tôi, muốn để lại đến khi kết hôn mới làm…”
Lông mày Tần Tu nhíu chặt: “Chẳng lẽ vừa rồi Tần Nhiên không ȶᏂασ em, vậy hắn tới làm gì?”
Tô Ánh Hàm xấu hổ và giận dữ đan xen: “Anh cho rằng tất cả mọi người đều suy nghĩ bằng nửa người dưới giống anh sao!? Anh Tần Nhiên đi khảo sát công trường về mệt mỏi, tới chỗ tôi nghỉ ngơi… Anh ấy vất vả như vậy, nỗ lực như vậy, chính là vì muốn cho tôi một cuộc sống tốt hơn trong tương lai… Không nghĩ tới, ô ô ô… Tôi lại bị anh…”
Tần Nhiên đi khảo sát ở công trường là sự thật.
Bất quá việc này đương nhiên không phải là vì muốn cho Tô Ánh Hàm một cuộc sống tốt hơn, hắn tốt xấu gì cũng là phú nhị đại, chuyên ngành đại học là tâm lý học tất nhiên không có lấy nửa điểm liên quan đến công trường gì gì đó, hắn đi khảo sát thuần túy là bởi vì người đàn ông của hắn đang ở đó dọn gạch.
Tần Tu thấy Tô Ánh Hàm tràn đầy áy náy khổ sở khi nhắc đến em trai, lại nghĩ tới kết quả điều tra lúc nãy, không khỏi nhíu mày một lần nữa.
“Em có phải hay không bị em trai tôi lừa gạt?”
Tô Ánh Hàm khóc lóc phản bác: “Anh Tần Nhiên sẽ không gạt tôi, chỉ có anh, chỉ có anh mới khi dễ tôi như thế…”
Tần Tu nhét ngón tay vào huyệt đa͙σ Tô Ánh Hàm, hỏi cô: “Nếu Tần Nhiên không chạm vào em, tại sao nơi này lại ướt như vậy?”
Mặt Tô Ánh Hàm đỏ lên, ngay sau đó cắn ngón tay quay đầu đi, nhỏ giọng mà nói sang chuyện khác: “Anh rốt cuộc có muốn hay không, không muốn thì tôi xuống xe…”
Nói xong liền đứng dậy muốn đi.
Nhưng Tần Tu lại đè cô xuống một lần nữa, ngón tay mang theo vết chai mỏng thăm dò vuốt ve trong ŧıểυ huyệt của cô.
“Ân ~”
“Tô ŧıểυ thư,” Tần Tu dùng ánh mắt khóa lấy khuôn mặt Tô Ánh Hàm, đạm thanh ép hỏi: “Mong em trả lời tôi.”
“Ân… Anh, anh rút ngón tay ra trước đã…”
“Tại sao nơi này lại ướt? Chẳng lẽ Tô ŧıểυ thư cơ khát đến mức vô duyên vô cớ cũng sẽ chảy nước sao?”
Nghe Tần Tu dùng ngữ điệu bình thản không chút gợn sóng nói như vậy, Tô Ánh Hàm rốt cuộc vẫn cảm thấy xấu hổ đến hỏng mất, thừa nhận: “Tự tôi làm, đều là tự tôi làm, Tần Tu, anh vừa lòng chưa!?”
Tần Tu câu nhẹ ngón tay, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng gãi đúng chỗ ngứa mà ấn vào chỗ mẫn cảm của hoa huyệt.
“A ~”
“Em quả nhiên rất d͙â͙m͙ đãng.”
“Rõ ràng là tại anh… Ngô, rõ ràng là tại anh,” Tô Ánh Hàm ủy khuất nói: “Tần Tu… Rõ ràng là anh biến tôi thành như vậy… Em xin lỗi anh, Tần Nhiên. Em xin lỗi… Ngô…”
Tựa hồ là không muốn nghe được chút liên quan gì đến Tần Nhiên từ trong miệng cô, Tần Tu nâng ót Tô Ánh Hàm, hôn lên môi cô, đồng thời nửa người dưới cũng đâm vào chỗ ấm áp nào đó một lần nữa.
“Ngô… Ngô…”
Môi cô gái ngào ngạt hương thơm, ŧıểυ huyệt cô non mềm khẩn trí, Tần Tu liếʍ mυ"ŧ đầu lưỡi Tô Ánh Hàm, bóp lấy eo cô, cứ như vậy rong ruổi trong ŧıểυ huyệt.
“Em quá kiều khí, Tô ŧıểυ thư,” lại là một lần thâm thọc thật sâu, Tần Tu đẩy áo Tô Ánh Hàm lên, cởi bỏ nội y của cô, “Nhanh cũng không được, chậm cũng không được, rốt cuộc em muốn tôi thế nào?”
Nói xong anh một bên tăng thêm lực đa͙σ hung hăng làm cô, một bên đem cô bế lên, cắn lấy nhũ hoa cô.
Tiéng thét chói tai của Tô Ánh Hàm lại lần nữa cất cao: “A ~”
Tần Tu dùng răng ngậm lấy đầu nhũ hoa cô, sau đó liếʍ một vòng, cuối cùng há miệng thật to ngậm toàn bộ một bên nhũ hoa trắng nộn, thay đổi phương pháp gặm cắn cùng liếʍ mυ"ŧ.
“A ~ a…”
Thật thoải mái, bị ăn nhũ hoa cũng thật thoải mái!
Tần Tu thay phiên ăn lấy hai bên nhũ hoa, đồng thời lực độ ȶᏂασ lộng dưới thân cũng chưa từng giảm, làm đến một lúc kia, Tô Ánh Hàm thậm chí cảm thấy xe bắt đầu lay động.
Một lúc lâu sau trận xe chấn kịch liệt, ŧıểυ huyệt cô run rẩy đạt tới cao trào, Tần Tu cũng bắn tinh.