Phong Vô Thanh che ngực đau nhói, cuối cùng nhìn bóng lưng của Triệu Kiếm Hành một cái, sau đó cắn răng xoay người rời đi. Thân phận của hắn đã bị lộ, lại trúng độc dược áp chế nội công, nhanh lên nhanh lên rời đi nơi thị phi này. Triệu Kiếm Phi nhìn một cái thì không phải là người dễ sống chung, mặc dù đồng ý để mình đi, nhưng là nói không chừng lập tức sẽ đổi ý, những lời nhân sĩ chính đa͙σ nói căn bản không thể tin!.
Sự thật quả nhiên như hắn suy nghĩ, Phong Vô Thanh rời đi Ngự Kiếm sơn trang, còn chưa đi ra bao xa liền bị người bắt trở về. Triệu Kiếm Phi nhàn nhã phẩy quạt, tư thái vẫn là ưu nhã như vậy, không chút nào xấu hổ khi lật lọng.
“Triệu Kiếm Phi! Ngươi tên ŧıểυ nhân hèn hạ này, thậm chí ngay cả đệ đệ ruột mình cũng lừa gạt!”
Triệu Kiếm Phi đối với chửi rủa của hắn không chút quan tâm, cười nhạt: “Đệ đệ này của ta mềm lòng nhất, chỉ cần là người bên gối liền không chuyện gì không tha thứ, ta cũng không có thương hương tiếc ngọc như hắn! Phong Vô Thanh, món nợ ngươi hại đệ đệ ta cũng nên tính toán thật tốt!”
Triệu Kiếm Phi nhốt Phong Vô Thanh ở trong một gian địa lao, sai người cởi hết y phục của hắn, bày thành cột vào da^ʍ đãиɠ buộc vào trên một cái giường. Hai chân của Phong Vô Thanh bị buộc mở ra, lộ ra vùng đất thần bí ở giữa hai chân.
Triệu Kiếm Phi ngại người của hắn bẩn, dùng cây quạt khảy khảy hai cánh hoa của hắn, bình luận nói: “Quả nhiên là một nơi thần kỳ, không trách Kiếm Hành mê luyến như vậy!”
Cánh hoa nhạy cảm bị quạt giấy đùa bỡn, miệng huyệt co rúc lại hai cái, từ trong khạc ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt.
Triệu Kiếm Phi chặc chặc hai tiếng, làm bộ hảo tâm hỏi hắn: “Thân thể Phong giáo chủ da^ʍ đãиɠ như vậy không có nam nhân phục vụ thế nào được, có muốn ta giúp ngươi một tay tìm mấy người hầu hạ hay không?”
Phong Vô Thanh quay đầu đi, lười để ý tên ŧıểυ nhân hèn hạ này.
“Đúng rồi, ngươi sẽ hút tinh khí nam nhân, có bao nhiêu cũng không đủ ngươi dùng, đây có thể nên làm thế nào cho phải? Thế nào mới có thể vừa thỏa mãn thân thể ngươi, lại để cho ngươi không đả thương được người đâu?” Nam nhân cố tỏ ra nghi ngờ đưa ra nghi vấn, sau đó a một tiếng, tà ác cười nói, “Yên tâm đi, Phong giáo chủ, ta đã giúp ngươi nghĩ xong!”
Triệu Kiếm Phi vỗ tay, lập có hai hạ nhân đến, trong tay hai người bưng một cây dương cụ giả vừa to vừa dài. Phong Vô Thanh trợn to hai mắt, hung tợn nhìn nam nhân đang cười đắc ý, không dám tin tưởng hắn lại muốn làm nhục mình như vậy.
“Nhìn thấy thức ăn ngon, hai cái dâm huyệt của Phong giáo chủ đã không kịp đợi đi! A Phúc A Lượng, các ngươi còn không mau đi phục vụ Phong giáo chủ!”
Hai hạ nhân nghe được phân phó, giơ lên dâm khí trong tay đi về phía Phong Vô Thanh. Mặc dù Phong Vô Thanh dâm loạn phóng đãng, nhưng hắn chưa bao giờ dùng qua công cụ điều giáo, trong lòng không kìm được có mấy phần sợ. Hắn không dám đem sợ hãi trong lòng biểu hiện ra, sợ Triệu Kiếm Phi càng đắc ý, chỉ có thể cắn răng giận trừng nam nhân đang ác độc ác độc kia.
Hai cây dương cụ giả to dài chia ra cắm ở hai ŧıểυ huyệt của hắn, ở trong dũng đa͙σ mềm mại đâm thẳng tiến quân thần tốc, khiến hắn thở không nổi. Phong Vô Thanh đau đến sắc mặt tái nhợt, cắn chặc hàm răng không chịu kêu lên một tiếng, hắn biết mình kêu đau chỉ sẽ làm địch nhân trước mặt càng vui thích. Hai hạ nhân cầm chỗ tay nắm, đâm thẳng dương cụ giả vào lại rút ra, giống như giã thuốc vậy. Hơn nữa hai người phối hợp không phải rất tốt, hai cây gậy gỗ khi thì cùng vào cùng ra, khi thì một trước một sau, không ngừng biến hóa tần số tấn công, để cho hắn rất khó thích ứng. Phong Vô Thanh cảm thấy hai người căn bản không đem nơi đó của hắn như là làm từ thịt, động tác thô lỗ như đảo bánh mật.
Triệu Kiếm Phi đánh giá thấp trình độ da^ʍ đãиɠ của Phong Vô Thanh, không nghĩ tới mình biện pháp mình nghĩ mới mới ra vậy mà sẽ để cho hắn cảm thấy vui vẻ nhanh như vậy. Chẳng qua không sao, không có tinh khí hút nhìn ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu!
“Hừ! Đừng vui mừng quá sớm, sau này ngươi phai chịu hậu quả!”
Phong Vô Thanh đối với uy hiếp hắn hắn làm như không nghe, không ngừng vặn eo khoe mông, kêu to da^ʍ đãиɠ, biểu đạt vui vẻ của mình. Triệu Kiếm Phi lại cũng nghe không vào nữa, giận đến phất tay áo đi, hai hạ nhân làm hết phận sự tiếp tục rút ra cắm vào.
Hai người ước chừng công tác một giờ, đâm đến về sau bởi vì cảm thấy mệt nhọc, động tác dần dần chậm lại, để cho Phong Vô Thanh có thời gian thở dốc. Mặc dù hắn trước kia một đêm ngự mười nam cũng không có vấn đề, thế nhưng chủ yếu là bởi vì hắn hút tinh khí đối phương, cho nên mới có thể không cảm thấy mệt nhọc, mà bây giờ loại tình huống đơn thuần bị làm như này, hắn chống đỡ được mấy giờ thì sẽ không chịu nổi. Phong Vô Thanh lợi dụng động tác đối phương trở nên chậm hơi thở dốc, hắn biết tiếp theo còn có một trận ác chiến đang đợi hắn.
Cũng không lâu lắm, có hai hạ nhân tới đổi ca, thay thế công việc của hai người trước, tiếp tục cầm gậy dài ȶᏂασ hai ŧıểυ huyệt của Phong Vô Thanh. Hai người tiếp tục thay phiên tấn công, mỗi qua một giờ liền đổi hai người rút ra cắm vào. Phong Vô Thanh một mực bị người đâm như vậy đến tối, kêu đến giọng cũng khàn khàn. Triệu Kiếm Phi nửa đường tới thăm hắn hai lần, mỗi lần vừa nhìn thấy hắn hắn thoải mái kêu liên tục xoay người rời đi. Phong Vô Thanh bị hai cái vật chết đâm gần một ngày, thân thể vừa mệt vừa thoải mái. dâʍ ŧᏂủy̠ chảy đầy đất, cho thấy kết quả hôm nay hắn trải qua thật là vui vẻ, làm trong lòng Triệu Kiếm Phi không vui, nhưng lại không nghĩ tới biện pháp tốt hơn hành hạ hắn.