Hôm sau, Triệu Kiếm Hành lại mang Phong Vô Thanh vui chơi một ngày, cho đến mặt trời xuống núi mới về đến nhà. Triệu Kiếm Hành theo lệ đưa Phong Vô Thanh trở về phòng trước, cũng định tối nay ở nơi này ngủ lại.
Đang lúc hai người đứng ở cửa lời tỏ tình liên tục, phòng vốn không người đột nhiên sáng lên, cửa phòng mở ra từ bên trong. Một nam tử bạch y ngồi ngay ngắn ở trên ghế, quạt xếp trong tay nhẹ lay động, khí chất vô cùng ưu nhã.
Triệu Kiếm Hành thấy hắn kinh ngạc hỏi: “Ca, ngươi ngồi ở đây làm gì? Sẽ không phải là đang đợi đệ chứ?”
Triệu Kiếm Phi nhàn nhạt liếc hắn một cái, không có trả lời. Hắn vỗ tay, theo đó từ trong bóng tối vọt ra một đám võ phu cầm đao, trong nháy mắt bao vây bọn họ.
Phong Vô Thanh nhìn trận thế này, trong lòng lộp bộp! Lập tức đoán được là thân phận chân thật của mình bại lộ.
Triệu Kiếm Hành vẫn không biết rõ tình huống, khó hiểu hỏi huynh trưởng: “Ca, huynh muốn làm gì vậy? Gần đây đệ không có làm chuyện gì sai mà!”
Triệu Kiếm Phi đối không nói nên lời với tên đệ đệ chậm chạp này, hắn nhanh nhẹn đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Phong Vô Thanh, cười nói: “Không biết Phong giáo chủ đại giá quang lâm, Triệu mỗ những này qua ngược lại là chậm trễ!”
Quả nhiên là thân phận bại lộ! Phong Vô Thanh theo bản năng nhìn Triệu Kiếm Hành một cái, biểu tình trên mặt coi như trấn định.
Nói về Nguyệt Vô Ảnh làm giáo chủ về sau, liền thả những nam sủng xui xẻo bị Phong Vô Thanh chộp tới. Trong đó đệ đệ của trang chủ Quỷ Phủ sơn trang Lâm Diệp là bạn tốt của trang chủ Ngự Kiếm sơn trang Triệu Kiếm Phi, Lâm Diệp khôi phục tự do hôm qua đến thăm hảo hữu, kết quả nhưng ở cửa Ngự Kiếm sơn trang bị một kinh sợ thật lớn. Hắn lại thấy Phong Vô Thanh giày xéo mình ba năm đứng bên người đệ đệ của bằng hữu! Hắn lập tức đem tin tức này báo cho Triệu Kiếm Phi biết, để cho hảo hữu cẩn thận đề phòng, cho nên mới tiết mục bắt người hôm nay.
Phong Vô Thanh âm thầm ngưng tụ nội lực, định giết ra trùng vây, ai ngờ vừa vận công lại phát hiện đan điền trống không.
Triệu Kiếm Phi thấy trên mặt hắn lộ ra biểu tình khiếp sợ, mỉm cười cười một tiếng, tốt bụng giải thích: “Hôm nay Triệu mỗ nếu dám chọc phá chuyện này, chính là đã sớm làm chuẩn bị vạn toàn, Phong giáo chủ không cần uổng phí khí lực nữa.”
Phong Vô Thanh bị việc làm của hắn làm cho tức giận, cười nhạt nói châm chọc: “Không nghĩ tới nhân sĩ chính đa͙σ tự luôn cho là quang minh lỗi lạc cũng có yêu thích hạ độc!”
“Ca, ŧıểυ Phong, các ngươi…” Triệu Kiếm Hành dùng ngón tay chỉ hai người, trên mặt tràn đầy khó thể tin. Đều đến loại thời điểm này, Triệu Kiếm Hành nếu là còn không hiểu nữa, hắn chính là một đại ngu ngốc.
“Kiếm Hành, ngươi vẫn chưa rõ sao? Người này chính là đại danh đỉnh đỉnh giáo chủ ma giáo Phong Vô Thanh!”
Suy đoán bị chứng thật, Triệu Kiếm Hành không tiếp thụ nổi sự thật này, hắn liều mạng lay động bả vai Phong Vô Thanh Phong Vô Thanh, hy vọng hắn có thể phủ định lời nói này. Thật ra thì trong lòng hắn biết, ca ca không nói dối, phản ứng của ŧıểυ Phong cũng đã nói rõ sự thật.
“Kiếm Hành, ngươi tỉnh táo một chút!” Giáo chủ ma giáo xảo quyệt đa đoan, Triệu Kiếm Phi sợ hắn bị thương tổn, vội vàng kéo hắn đến bên cạnh mình.
“Hắn nói đều là thật, ta là Phong Vô Thanh…” Phong Vô Thanh không đành lòng thấy hắn tan vỡ như vậy, cũng không muốn lừa dối hắn nữa. Những việc làm của hắn, không xứng để cho Triệu Kiếm Hành đối với hắn tốt như vậy.
“Thì ra thật sự là như vậy, không trách ta bị trúng độc… Ha ha ha…” Triệu Kiếm Hành cười còn khó coi hơn khóc, để cho lòng của Phong Vô Thanh cảm thấy đau nhói. Hắn bởi vì thân thể khó chịu xem qua đại phu, đại phu nói hắn là trúng độc, hắn vốn còn nghĩ không ra độc từ đâu tới, nhưng nếu bây giờ hắn còn không rõ, hắn chính là đứa ngốc đệ nhất thiên hạ.
Triệu Kiếm Phi nghe hắn nói trúng độc, trong lòng lạnh giá, vội vàng cầm cổ tay hắn lên bắt mạch. Hắn càng hận Phong Vô Thanh hơn, tên dâm tặc này chẳng những đùa bỡn cảm tình của đệ đệ, hơn nữa còn dám độc hại đệ đệ hắn!
“Kiếm Hành, ta…” Phong Vô Thanh muốn nói ta không phải cố ý, nhưng mà hắn rõ ràng là cố ý truyền độc qua cơ thể Triệu Kiếm Hành, lời nói dối thế nào cũng không nói ra miệng được.
Triệu Kiếm Hành nhắm mắt lại, che giấu nước mắt ở trong mắt. Đây là lần đầu tiên hắn yêu một người, nhưng mà đối phương chẳng qua chỉ coi hắn là đứa ngốc đùa bỡn. Cho dù như vậy, hắn vẫn không thể ngoan tâm đi hận hắn, nếu không cách nào căm ghét, vậy hãy để cho bọn họ sớm tụ sớm tan đi!
“Để hắn đi!”
“Kiếm Hành!” Triệu Kiếm Phi cũng không đồng ý quyết định của hắn, hắn là một người có thù oán phải trả, Phong Vô Thanh làm thương tổn đệ đệ bảo bối của hắn, hắn nhất định phải trả thù lại trăm lần ngàn lần!
“Ca, huynh để hắn đi thôi! Coi là đệ cầu huynh…”
Triệu Kiếm Phi thấy dáng vẻ đệ đệ thương tâm như vậy, trong lòng càng căm ghét Phong Vô Thanh. Hắn mặc dù không đồng ý quyết định của đệ đệ, nhưng mà không chịu được đệ đệ cầu khẩn, chỉ có thể gật đầu đồng ý thả người. Hắn âm thầm nháy mắt với thủ hạ, sau đó ra lệnh người vây quanh lui ra.
Triệu Kiếm Hành quay lưng lại, không muốn, để cho Phong Vô Thanh nhìn thấy biểu tình không nỡ của mình. “ŧıểυ Phong, dù gì chúng ta cũng từng có một thời gian tốt đẹp, ta cũng không làm khó ngươi, ngươi đi đi!”
“Kiếm Hành, ngươi…” Phong Vô Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không có nói.
Kiếm Hành, ngươi không nên đối với ta tốt như vậy, ta sẽ cảm thấy áy náy…