Chương 66: Chỉ có thể ở trên giường
Chỉ chưa đến một tháng ngắn ngủi, Ngụy Kỷ Nguyên đã rất gầy, mặt hóp vào, mắt thâm quầng rõ rệt, cả người gầy rộc đi, khí sắc rất kém.
Anh ta mặc chiếc áo màu xanh, được cảnh sát đưa ra ngoài, mắt anh ta sáng lên.
Khi nhìn thấy Văn Tuẫn, sánh sáng trong mắt anh ta vụt tắt.
Anh ta không quen biết Văn Tuẫn.
Nhưng anh ta đoán, có thể là người mà Hà Ánh Đồng nhờ đưa đồ đến hoặc chuyển lời đến anh ta.
Cảnh sát đóng cửa lại rồi rời đi.
Anh ta ngồi đối diện Văn Tuẫn, “Xin chào”
Văn Tuẫn mặt không cảm xúc nhìn anh ta, “Tôi không chào anh.”
Ngụy Kỷ Nguyên ngơ ra một lúc, “Là Hà Ánh Đồng bảo anh đến đây sao?”
“Không phải.”Văn Tuẫn đứng dậy.
“Vậy thì ai?” Ngụy Kỷ Nguyên nhìn thấy anh đi đến, không tự chủ cũng đứng dậy, “Ai kêu anh đến đấy?”
Văn Tuẫn đã đi qua cái bàn đến trước mặt anh ta, anh cao hơn Ngụy Kỷ Nguyên một cái đầu, ánh mắt có phần cao ngạo nhìn xuống, anh lãnh đạm nhìn gương mặt anh ta, anh ra tay rất nhanh, rồi chỉ nói 2 chữ:
“Thượng Đế.”
Ngụy Kỷ Nguyên bị cú đấm mạnh của anh ngã xuống đất hông đập vào bàn, khiến cho cái bàn kéo lê vang lên tiếng chói tai.
Văn Tuẫn túm tóc anh ta, đập mạnh xuống, đập đầu anh ta thật mạnh xuống bàn tới 4-5 cái, cảnh sát bên ngoài cửa nghe thấy tiếng liền xông vào.
“Làm gì đây, làm gì đấy! Không được cử động.”
Văn Tuẫn buông tay ra.
Mũi của Ngụy Kỷ Nguyên bị đạp gãy, cả mặt đầy máu, anh ta nhìn chăm chăm Văn Tuẫn, đầy tức giận, “Anh là ai?Anh sao lại đánh tôi?”
Cảnh sát kéo anh ta đi ra ngoài.
Ngụy Kỷ Nguyên rất muốn biết Văn Tuẫn là ai.
Văn Tuẫn bình thản nhìn anh ta.
Trong tiềm thức, Ngụy Kỷ Nguyên nhớ đến Tưởng Tuyền, anh ta lại nhìn Văn Tuẫn, cửa bị đóng lại, anh ta chỉ thấy bộ đồ thể ȶᏂασ màu trắng phát sáng của đối phương.
Người đàn ông cao, giày cũng sạch đến mức không dính chút bụi bẩn nào.
Mà anh ta, bị người ta một lần nữa lôi vào nhốt trong cũi sắt.
Bởi vì anh ta uống nhiều rượu, làm chuyện hoang đường.
“Là lỗi của tôi!” Anh ta đột nhiên hét lên thảm thiết, “Là lỗi của tôi! Tưởng Tuyền! Là lỗi của tôi! Tôi không nên làm vậy với cô.”
Nếu như không phải chuyện đó.
Anh ta cũng không rơi vào cảnh này.
Mất công việc, thậm chí còn mất cả người thân bạn bè, còn mất đi cả người anh ta yêu nhất Hà Ánh Đồng.
Anh ta khóc lóc, “Tôi sai rồi…Tôi thật sự biết mình sai rồi….tôi biết là tôi sai…thả tôi ra đi mà….xin các người đấy…..”
“Tay anh sao lại bị thương rồi?” Tưởng Tuyền vừa ngồi lên xe, liền nhìn thấy xương bàn tay phải của anh bị tróc da ra, máu rỉ ra đã khô lại và đông thành cục nhỏ màu đỏ.
“Anh đi đánh một người.”Văn Tuẫn lái xe trên đường.
Tưởng Tuyển lấy túi lục tìm khăn ướt muốn lau cho anh, nhưng lại sợ anh lái sẽ không tiện, nghe thấy anh nói vậy ngơ ra, “Đánh người? Anh đánh ai?’
“Ngụy Kỷ Nguyên.”
Tưởng Tuyền ngơ người, quay đầu nhìn anh, “Anh đi đánh Ngụy Kỷ Nguyên?”
Phía trước tắc đường, Văn Tuẫn dừng xe lại, hơi nghiêng đầu, nhìn rõ ràng nhìn rất háo sắc, đôi mắt đen láy đang nhìn vào khuôn mặt cô, bọng mắt phía dưới, làm cho đôi mắt anh sâu hơn.
Anh nhìn cô, gật đầu nói, “Ừ.”
Tưởng Tuyền không biết nên nói sao, chỉ hỏi, “Anh làm sao…đang yên đang lành lại đi tìm anh ta đánh làm gì?”
“Anh ta bắt nạt em, anh đánh anh ta, vô cùng có lý.” Anh nói rất nghiêm túc.
“…..”
Tưởng Tuyền lúc này không biết nên cười hay nên cảm động.
“Em không phải sợ.” Anh nghiêng người qua, nắm lấy tay cô, thấp giọng, giọng khàn khàn như loa siêu âm vậy, “Sau này, anh sẽ không để ai bắt nạt em đâu, cũng không để em lén khóc một mình.”
“Nếu em muốn khóc.” Anh khựng lại.
Giọng càng thấp hơi, “Chỉ có thể ở trên giường.”
Tưởng Tuyền mắt ban đầu mắt còn đỏ hoe, nghe đến câu cuối thì phá lên cười.