- Ách… em nghĩ đi đâu vậy, anh muốn nói tất cả mọi người đều đi rồi, chúng ta cũng đi ăn cơm thôi.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ đầu đầy hắc tuyến, ŧıểυ nha đầu này chẳng lẽ còn cho là anh muốn ăn nàng sao, nhân phẩm anh dường như cũng không kém như vậy.
- Hừ! Sắc lang, anh muốn ăn thì đi một mình đi, tôi không đi cùng anh đâu.
Nói xong nàng tiếp tục vẽ.
- Được rồi, Thi Vũ, em nói xem rốt cuộc vì sao giận dỗi, em cứ thế này khiến anh buồn bực chết mất.
- Hừ! Không nói.
Hàn Thi Vũ nhìn bộ dáng Tần Thiên liền cảm thấy đắc ý, đang tính toán trêu chọc hắn một chút.
- Hàn đại mỹ nữ, anh van em a mau nói đi!
- Không nói! Em chính là muốn anh buồn bực mà chết.
Hàn Thi Vũ càng đắc ý nói.
- Van xin em được không, rốt cuộc thế nào mới nói a, em muốn cái gì anh cũng đáp ứng.
Tần Thiên buồn bực nói, chẳng lẽ ŧıểυ nha đầu này rất thích hành hạ hắn hay sao.
- Hừ! Anh cho rằng em sẽ lại tin anh sao, anh không nghĩ lại xem hôm qua anh cáu giận với em thế nào, nằm mơ!
Hàn Thi Vũ đột nhiên lớn tiếng nói, trong ngôn ngữ có chút ít kích động, giọng nói nghe như sắp khóc, dọa cho Tần Thiên giật nảy mình.
- Anh bảo đảm sau này sẽ không như thế, bất kể em hỏi gì, nếu anh mà tức giận thì không phải là người!
Tần Thiên vội vàng thề thốt.
- Hừ! Tên hỗn đản anh, anh biết tại sao em giận không, vì ngày hôm qua anh cố tình không nhận điện thoại của em, một cô bé như em gọi điện thoại giải thích với anh khó khăn cỡ nào, nhưng tên hỗn đản anh lại không nghe máy, trực tiếp tắt điện thoại, anh biết em đau lòng thế nào không?!
Hàn Thi Vũ hét lên, nước mắt ào ạt chảy ra, bộ dáng cực kỳ thương tâm. Tần Thiên thầm mắng mình khốn kiếp, lại khiến nữ nhân phải khóc như vậy.
- Cái kia… Thi Vũ, em đừng khóc nữa a, anh tuyệt đối không phải cố ý không nghe máy đâu, vì ngày hôm qua anh căn bản không ở nhà, điện thoại di động cũng quên đem theo, đến sáng nay mới biết, anh liền gọi cho em ngay, gọi liền mười mấy cuộc nhưng em không nghe máy, anh vô cùng lo sợ em xảy ra chuyện nên vội vàng tới trường tìm em đó.
Tần Thiên gấp gáp nói.
-Thật không, anh không gạt người ta chứ?
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hỏi.
- Tuyệt đối là thật, anh thề nếu dối gạt anh ra đường liền bị xe…
- Không cho nói!
Tần Thiên vừa chuẩn bị thề độc liền bị Hàn Thi Vũ lấy anhy ngăn lại.
- Vậy em tha thứ cho anh rồi chứ ?!
Tần Thiên cầm anhy Hàn Thi Vũ cao hứng hỏi.
- Hứ! Anh nghĩ sao, hôm qua anh khiến em thương tâm lâu như vậy, làm sao em dễ dàng bỏ qua.
Hàn Thi Vũ rút bàn tay nhỏ bé về.
- Vậy em muốn sao mới chịu tha thứ cho anh?
- Em muốn biết nguyên nhân tại sao anh lại biến thành cái bộ dạng đó, trong nhà anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hỏi, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Tần Thiên cũng không nói lời nào, hắn biết Hàn Thi Vũ nhất định hỏi chuyện này, suy nghĩ một chút, hay là nói cho nàng biết đi.
- Rất nhiều người kỳ quái việc anh từ một học sinh giỏi biến thành lưu mang, nhưng thực ra anh vẫn luôn là một thằng lưu manh, chỉ là cái lưu manh này là hữu danh vô thực, không phải anh muốn, mà là bẩm sinh đã vậy.
- Em có phải kỳ quái tại sao anh lại là lưu manh bẩm sinh, đó là vì cha anh là lưu manh, nên anh dĩ nhiên là ŧıểυ lưu manh.
- Phụ thân anh từ đầu tới chân là lưu manh, giết người phòng hỏa không gì không làm, theo nhưng phân loại thì hắn là một lưu manh cao cấp, là bá chủ một phương, lúc còn sống hắn là một hoàng đế của thế giới ngầm, là một tên lưu manh khiến hai nhà hắc bạch đều sợ hãi.
- Nhưng mà, một năm trước hắn đã chết, bị huynh đệ mình tín nhiệm nhất phản bội, bị kẻ thù giết hại, nhưng kẻ có chút quan hệ mật thiết với cha mẹ anh đều bị giết đến xương cốt cũng không còn, toàn bộ là bị giết trong một đêm, may mắn lúc đó anh ở Quảng Châu nên tránh được một kiếp…
Tần Thiên nói xong, cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hàn Thi Vũ nghe xong lời Tần Thiên, đột nhiên cảm giác mình cực kỳ ích kỷ, vì đạt được mục đích bản thân mà khơi lại vết thương trong lòng hắn, nhất thời cảm thấy vô cùng áy náy.
- Tần Thiên, xin lỗi, em không biết chuyện như vậy…
Hàn Thi Vũ vẻ mặt ăn năn nhìn Tần Thiên, thực giống như một ŧıểυ hài tử mắc lỗi.
- Ha hả… Không sao, chuyện cũng đã qua lâu rồi.
Tần Thiên tùy tiện cười, nhưng có thể thấy trong nụ cười đó ẩn chứa bao nhiêu nỗi thống khổ. Hàn Thi Vũ nhìn bộ dạng Tần Thiên, cảm thấy vô cùng đau lòng.
- Vậy anh sẽ báo thù cho cha mẹ sao?
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hỏi.
- Em nghĩ sao?
Tần Thiên cười hỏi lại, Hàn Thi Vũ lại không nói gì, cau mày suy nghĩ, giữa hai người liền rơi vào trầm mặc, chừng mười mấy phút đồng hồ cũng không nói câu nào.
- Nếu như… em nói là nếu như, nếu như có nữ nhân thích anh không cho anh đi báo thù, vậy anh có đồng ý không ?
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hỏi, bàn anhy nhỏ bé nắm chặt góc áo, bộ dáng rất khẩn trương.
Tần Thiên nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hàn Thi Vũ, cười một cách quái dị nói:
- Em nói người đó là em sao?
- Ah…Không phải, em mới không thích anh.
Hàn Thi Vũ vội vàng nói, sắc mặt đỏ lên.
- Không phải em thì em khẩn trương như vậy làm gì?
Tần Thiên trêu đùa Hàn Thi Vũ.
- Em, em… em khi nào khẩn trương, em là đói bụng, đúng vậy, là đói bụng, chúng ta đi ăn cái gì đi.
Hàn Thi Vũ nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, ngay cả cặp cũng quên cầm.
Tần Thiên nhìn bộ dáng Hàn Thi Vũ rời đi không khỏi lắc đầu cười, rồi cầm cặp của nàng đi theo.
Quảng Châu,bệnh viện Đệ Nhất, trong phòng bệnh cao cấp, lúc này, Dương Vĩ nằm trên giường bệnh, vẻ mặt giận dữ, bên cạnh hắn một người đàn ông trung niên có phần giống hắn ngồi đó, nhìn bộ dáng Dương Vĩ, sắc mặt rất khó coi.-
- Sa… khon uốn áo ù, uốn triết tết ên sần tiên ó…
Dương Vĩ nhìn trung niên nam tử, hàm răng của hắn bị mất mười mấy cái, mở miệng ra là bị gió lùa vào, phát âm cũng không đúng, thật ra là vừa rồi hắn muốn nói:
- Cha, con muốn báo thù, muốn giết chết tên Tần Thiên đó!
- Yên tâm, con trai, ta nhất định báo thù cho con, chờ con thân thể bình phục, cha đích thân đem tên kia cho con hành lạc.