Sáng ngày thứ hai, Tần Thiên dậy sớm, nghĩ tới Hàn Thi Vũ sẽ gọi điện tới đây ầm ĩ một trận cho nên dứt khoát dậy sớm một chút.
Không nghĩ tới Hàn Thi Vũ hôm nay lại không gọi tới, điều này khiến Tần Thiên có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút, bèn rời giường đi thay quần áo rồi đánh răng rửa mặt.
Mở cửa ra, Tần Thiên phát hiện Tiêu Du không có trong phòng bếp, lại nhìn trên bàn ăn có tờ giấy. Tiêu Du nhắn lại sáng nay có hội nghị nên nàng đi trước, bữa sáng ở trên bàn hắn tự ăn rồi đi học.
Tần Thiên vốn còn muốn cùng Tiêu Du kích tình trong phòng bếp, không ngờ nàng đã sớm ra ngoài, rất là mất hứng, không thể làm gì đành vào đánh răng rửa mặt.
Rửa mặt xong, ăn sáng xong, Tần Thiên nhìn đồng hồ đã là bảy giờ rưỡi, nghĩ tới Hàn Thi Vũ làm sao bây giờ vẫn không gọi điện tới giục hắn, Tần Thiên suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới chính mình ngày hôm qua hình như nổi giận với nàng, cảm thấy có chút đau lòng, bèn chuẩn bị gọi điện thoại an ủi một chút.
Tần Thiên đem chiếc điện thoại đã đầy pin xuống, vừa đinh gọi, không ngờ trong máy hiện lên mười mấy cuộc gọi nhỡ, ba lần là Tiêu Du gọi, mà có tới mười bốn lần là Hàn Thi Vũ, xem lại thời gian thì chính là lúc mình đến nhà Sở Tương Tương, khi đó không mang di động.
- ŧıểυ nha đầu này gọi nhiều như vậy làm gì?
Tần Thiên không nghĩ ra, sau đó bèn ấn số, nhưng không ai nghe máy. Lại gọi thêm một cuộc, rồi thêm bốn năm cuộc vẫn là như vậy.
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?!
Tần Thiên thầm nghĩ, có cảm giác bất an, vội vàng chạy tới trường học.
Vào trường, Tần Thiên đi tới trụ sở mỹ thuật, vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Hàn Thi Vũ đang loay hoay một mình quanh giàn hoa, cũng không có gì khác thường, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm, sau đó hương Hàn Thĩ Vũ đi tới.
Hàn Thi Vũ thấy Tần Thiên đi tới, hừ nhẹ một tiếng, quay phắt đi, cầm lấy thùng nhựa đi ra ngoài theo cửa khác.
‘Vậy là sao?”
Tần Thiên nghĩ nghĩ, Hàn Thi Vũ hình như rất tức giận, chẳng lẽ vì chuyện ngày hôm qua, xem ra mình có chút quá đáng, hay là xin lỗi nàng trước đã. Tiêu Thần nghĩ thầm, sau đi đi theo Hàn Thi Vũ ra khỏi trụ sở mỹ thuật.
Hàn Thi Vũ đi tới cái ao bên cạnh múc nước trở về, thấy Tần Thiên bộ dáng cợt nhả đi tới, không thèm để ý, trực tiếp vòng qua. Nhưng Tần Thiên sớm đã chuẩn bị, bèn đưa tay bắt lấy tay nàng.
- Hì hì, mỹ nữ, em làm sao vậy, gọi điện thoại cũng không nghe, thấy anh liền đi vòng qua, có phải tại ngày hôm qua không… anh xin lỗi được không, anh đảm bảo sau này không nổi cáu với ngươi nữa.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói.
- Buông tôi ra, ai cần anh xin lỗi, anh còn nắm như vậy tôi liền kêu lên đấy!
Hàn Thi Vũ tức giận nhìn Tần Thiên, rút tay ra khỏi tay hắn, chạy về trụ sở.
Tần Thiên đứng chôn chân, vẻ mặt buồn bực, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà cô nàng nổi giận như vậy a, trước đây chưa từng thấy qua. Tần Thiên nghĩ nghĩ, bèn quay trở lại.
- Thi Vũ, ngươi rốt cuộc là làm sao, giận anh cái gì thì nói cho anh biết được không!
- Tần Thiên đồng học, mời anh gọi tôi là Hàn Thi Vũ, cũng đừng tự tác đa tình nữa, anh cho anh là gì của tôi, tôi làm sao phải giận anh?!
Hàn Thi Vũ lạnh lùng nhìn Tần Thiên, thanh âm rất lớn, nhất thời không ít người xung quanh nhìn lại, thấy Tần Thiên bị Hàn Thi Vũ giáo huấn không khỏi cười thầm, nhất là hôm qua bị tên Tần Thiên này mắng là vô dụng, càng hận tại sao Hàn Thi Vũ không cho hắn một cái tát, hung hăng mắng chết hắn.
Tần Thiên thấy nhiều người nhìn sang như vậy, nhất thời lúng túng, không dám hỏi nữa, bèn tìm bàn vẽ giấy vẽ màu vẽ ra, chờ lão sư tới.
Chỉ chốc lát, chuông vào học vang lên, lão sư mỹ thuật tóc dài đi đến.
- Hôm nay không cần màu vẽ, chúng ta vẽ phác họa, sắp tới cử hành cuộc thi phác họa cho thanh niên, do hiệp hội mỹ thuật tạo hình tổ chức, chủ yếu dành cho học sinh cách trường, các em một người đều tham gia, cô đã giúp các em ghi danh, bắt đầu từ hôm nay luyện tập vẽ phác họa.
Lão sư nhìn mọi người nói, lập tức rất nhiều tiếng oán trách vang lên, rất nhiều người không muốn tham gia. Nói thật chứ, tập vẽ phác họa còn không bằng đi chơi gái cho xong.
- Mọi người im lặng một chút, cuộc thi lần này tiền thưởng vô cùng phong phú, phàm là tác giả vào vòng trong đều được một ngàn đồng, giải ưu tú được một vạn đồng, giải Vàng Bạc Đồng còn lớn hơn nhiều, cao nhất là mười vạn!
Lão sư nhìn mọi người nói, lời này vừa dứt liền nổi lên tiếng nghị luận xì xầm, mọi người nghe giải thưởng cao như vậy, ai nấy xoa tay bóp chân, kích động như muốn thin ngay bây giờ cũng được.
Lão sư nhìn biểu hiện bọn này thì vô cùng bất đắc dĩ, sau đó đặt tĩnh vật để mọi người luyện tập.
Hàn Thi Vũ không nghĩ hôm nay vẽ phác họa, căn bản không mang dụng cụ, không biết làm sao bây giờ.
- Dùng của anh đi, chúng ta dung chung!
Tần Thiên nhìn Hàn Phi Vũ nói, đem bộ dụng cụ phác họa ra. Hắn không phải chăm học mà mang đi, đơn giản là bộ dụng cụ này hắn chưa từng đem về nhà, luôn để lại tại trường.
Hàn Thi Vũ nhìn một chút, hơn phân nửa lớp là không mang, muốn mượn cũng không được, thấy Tần Thiên đưa túi bút tới trước mắt, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy, nhưng mắt cũng không nhìn hắn một cái.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nhận bút, trong lòng thả lỏng một chút.
- Hừ! Anh tưởng cho tôi mượn bút thì tôi tha thứ cho anh à, không có chuyện đó đâu!
Hàn Vũ Thi tức giận nhìn Tần Thiên nói, nhưng giọng cũng đã không còn lạnh lùng như trước nữa.
- Không có a, anh làm sao mong Hàn đại mỹ nữ dễ dàng tha thứ như vậy, anh chỉ hy vọng em đừng tức giận, tức giận đối với phụ nữ không tốt a.
Tần Thiên cười híp mắt nói.
- Biến đi! Chỉ biết nói ngon nói ngọt lừa người ta!
Hàn Thi Vũ liếc mắt một cái, nghiêng đầu đi không để ý tới Tần Thiên nữa, bất quá nghe hắn kêu mình là đại mỹ nữ trong lòng nàng vẫn là rất cao hứng.
Rất nhanh, một lát đã đến giữa trưa, chuông tan học vang lên, mọi người lập tức rời khỏi phòng. Bên trong lúc này chỉ còn Tần Thiên hai người, Tần Thiên thì sớm đã vẽ xong, hơn nữa bụng kêu đã lâu rồi, nhưng Hàn Thi Vũ còn chưa xong, cô bé này luôn chăm chút rất cẩn thận.
- Cái kia… Thi Vũ a, em xem, nơi này chỉ còn hai ta thôi.