Video đã bị xóa, chỉ mất một giây.
Lộc Tinh vẫn chưa yên tâm, cầm chiếc điện thoại màu đen nghịch thêm một lúc nữa. Sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì mới trả lại cho Phí Kính.
Nhưng thái độ của cô với anh vẫn chẳng mấy tốt đẹp.
Lộc Tinh đẩy Phí Kính ra, bước đến ghế ngồi xuống, rút giấy ra lau nước mắt.
Động tác lau nước mắt còn theo chiều ngược lên trên, bộ dạng đầy bất mãn.
Phí Kính bật cười.
Lộc Tinh lườm anh.
“Cười cái gì mà cười? Có gì buồn cười đâu?”
Phí Kính không cười vì điều gì khác, chỉ đơn giản thấy cô đáng yêu.
Lộc Tinh âm thầm chửi thầm trong bụng: Đồ thần kinh.
Điện thoại của Phí Kính đổ chuông, anh ra hiệu im lặng rồi quay lưng nghe máy.
Công việc ở viện kiểm sát rất bận rộn. Năm xưa Lộc Thanh cũng vậy, hầu như lúc nào cũng bận tối mắt.
Phí Kính phải quay về ngay.
Trước khi đi, anh nhìn Lộc Tinh thêm một lần nữa, định nhắc nhở cô một câu.
Bảo cô nhớ mặc đồ lót mỗi ngày.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định không nói. Nếu thật sự nói ra, e rằng nước mắt của cô sẽ nhấn chìm cả đồn cảnh sát.
Cuối cùng, Phí Kính chỉ chào tạm biệt.
Lộc Tinh chẳng buồn đáp lại, trong lòng thầm nghĩ, tốt nhất là đừng gặp lại nhau nữa.
Phí Kính rời đi, một lúc sau, cục trưởng Trần đích thân đến.
Ông đưa cho cô một tờ giấy xác nhận cần ký tên. Sau đó, chuyện này coi như xong, chỉ cần về nhà đợi thông báo.
Lộc Tinh cũng chẳng muốn ở lại đồn cảnh sát lâu.
Cả buổi sáng trôi qua, thời gian coi như đổ sông đổ bể.
Về đến nhà, Lộc Tinh kể hết mọi chuyện buổi sáng cho bà nội, nhân tiện gạt bỏ mọi liên quan đến Phí Kính.
Lộc Thanh nghe xong thì lo lắng, hỏi cô là đồn cảnh sát nào, tại sao không gọi điện cho bà. Nếu bà ra mặt, mọi chuyện chắc chắn giải quyết nhanh hơn. Bà không muốn để cháu gái chịu thiệt thòi.
Lộc Tinh đâu dám nói thật. Nếu để bà liên hệ rồi lỡ tiết lộ Phí Kính, cô lại càng khốn đốn hơn.
Ăn trưa xong, Lộc Tinh về phòng nghỉ ngơi. Chiều đến, nhận được cuộc gọi từ Chu Khâm Việt.
Cả hai đã vài ngày chưa gặp.
Lộc Tinh khá nhớ anh, cộng thêm chuyện video tạm thời đã giải quyết xong, tâm trạng thoải mái hơn nên muốn ra ngoài chơi với Chu Khâm Việt.
Đến giờ hẹn, Lộc Tinh thay đồ chuẩn bị đi.
Lúc ra khỏi nhà, thấy Lộc Thanh đang tưới hoa trong vườn.
Cô bịa đại một lý do, nói là ra ngoài ăn tối với bạn, sau đó đi xem phim nên có thể về trễ.
Chỉ cần không ngủ lại bên ngoài, Lộc Thanh thường không hỏi thêm.
Quả nhiên lần này cũng vậy.
Lộc Tinh xách túi, vui vẻ rời nhà.
Chu Khâm Việt mỗi lần đón cô đều đỗ xe ở góc khuất gần cổng sau khu chung cư, vừa an toàn, vừa tránh được tầm nhìn của bảo vệ và camera giám sát.
Khi Lộc Tinh đến, xe đã đợi sẵn ở đó.
Cô bước nhanh đến, vừa mở cửa xe đã nhào vào lòng anh.
Chu Khâm Việt thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, vòng tay ôm lấy eo cô, hôn đáp trả.
Mùi hương nam tính tỏa ra từ người anh bao trùm khắp không gian.
Lộc Tinh bị anh dễ dàng tách môi, đầu lưỡi mềm mại lập tức bị mυ"ŧ chặt.
Nụ hôn của Chu Khâm Việt không giống với vẻ ngoài ôn nhu thường ngày. Lúc cuồng nhiệt, anh bùng cháy mạnh mẽ, tựa như muốn nuốt trọn lấy cô.
Anh hôn rất mạnh, đầu lưỡi gần như bị cuốn đến tê dại, nhưng lại khiến cô cực kỳ phấn khích.
Lộc Tinh thích sự nồng nhiệt của anh.
Cô cảm nhận được bàn tay Chu Khâm Việt trượt từ eo lên trên, ngón tay lướt vào trong áo, thuần thục chạm đến ngực, rồi nhẹ nhàng véo lấy đỉnh mềm mại.
Động tác quá đỗi thành thục khiến Lộc Tinh không khỏi khẽ rên một tiếng.
Chu Khâm Việt bị tiếng rên khẽ kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng hôn sâu hơn, động tác trên tay cũng trở nên táo bạo.
Lòng bàn tay ấn nhẹ, bao trọn lấy bầu ngực căng tràn.
Đỉnh ngực từ lâu đã cứng lại, bộ ngực đầy đặn hơi nhức nhối.
Lộc Tinh khó chịu vặn vẹo eo, cảm thấy giữa hai chân đã ẩm ướt. Cô siết chặt cổ Chu Khâm Việt, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt, thậm chí còn muốn ngồi hẳn lên người anh.
Nhưng không gian trong xe quá chật hẹp, rõ ràng không phải nơi thích hợp.
Trong khoang xe không rộng rãi lắm, tiếng thở dốc dồn dập vang lên.
Lộc Tinh khao khát nhiều hơn, chủ động ngẩng đầu, hé môi tìm kiếm nụ hôn sâu hơn, hai tay luống cuống kéo áo Chu Khâm Việt, thậm chí mò đến hạ thân của anh.
Chỗ đó đã cương cứng từ lâu, căng đầy đến mức kéo khóa quần cũng khó khăn.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí nóng bỏng.
Là điện thoại của Lộc Tinh.
Cô phớt lờ, cũng chẳng muốn nghe.
Nhưng điện thoại cứ reo mãi không ngừng. Cuối cùng, Chu Khâm Việt thò tay vào túi xách, lấy điện thoại ra.
Là Lộc Thanh gọi đến.
Chu Khâm Việt đành tạm buông cô ra, ra hiệu nghe máy trước.
Lộc Tinh đang hôn đến cao trào, bất ngờ bị cắt ngang khiến trong lòng trống rỗng. Không muốn nghe điện thoại, cô còn định nhào vào lòng anh lần nữa.
Đôi mắt long lanh ngước nhìn, trông y như một chú nai nhỏ.
Chu Khâm Việt không nỡ. Nếu là cuộc gọi của người khác, chắc chắn anh sẽ không để ý, nhưng lần này là của Lộc Thanh, không thể không nhận.
Cuối cùng, điện thoại cũng được kết nối.
Chu Khâm Việt đưa điện thoại đến sát tai cô.
Lộc Thanh vừa mở lời đã hỏi sao không chịu nghe điện thoại.
Lộc Tinh “giải thích” rằng điện thoại để trong ngăn túi nên không lấy ra kịp.
Nhưng giọng điệu ỉu xìu, nghe chẳng có chút sức sống nào.
Chu Khâm Việt sợ đầu dây bên kia nghi ngờ, liền cúi xuống hôn lên cổ cô, dần dần hôn xuống vùng xương quai xanh để lộ dưới lớp áo bị kéo xuống.
Đầu lưỡi anh cuộn lấy đỉnh ngực mềm mại, mạnh mẽ mυ"ŧ vào.
Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến kɧoáı ©ảʍ của Lộc Tinh tăng vọt.
Quả nhiên, cô lại tràn đầy sức sống.