Dận Chân thuận theo đường nhìn của Dận Tự, cũng tỏ ra bất ngờ.
Có bốn năm người từ trong Lưu Hương Lâu bước ra, trong đó có một người rất quen mặt, chính là người của Cửu A ca Dận Đường, tên là Hà Tùng, một người khác, Dận Chân từng gặp, là thân tín đi theo Chức tạo Dương Châu Lý Húc, rất được lão ta trọng dụng, tên Lý Tuyên.
Hà Ngọc Trụ và Tần Đạo Nhiên đều là tâm phúc của Dận Đường, còn Hà Tùng, chính là đường đệ xa của Hà Ngọc Trụ, bởi vậy cũng lọt vào mắt xanh của Dận Đường, được cất nhắc trọng dụng.
Dưới tay Dận Đường có vô số cửa hiệu, của cải sung túc, cũng thường phái người đến liên hệ với thương nhân Giang Nam, có mối quan hệ mập mờ với hai nhà Tào, Lý, những điều này Dận Tự đều biết, dù hắn từng nhắc nhở Dận Đường mấy lần, nhưng đối phương lại chỉ thờ ơ đối đáp, quay mặt đi lại không quản lý hành vi của thủ hạ.
Mấy năm nay Dận Đường qua lại mật thiết với Thập Tứ, tiền trong tay hắn cũng đưa cho Thập Tứ ùn ùn không dứt để dùng lôi kéo lòng người, khát vọng tiền tài lại càng tăng cao. Nhóm người Tào Dần là tai mắt của Khang Hy, đương nhiên Thập Tứ càng cố gắng lôi kéo họ, mà nay tuổi tác của Khang Hy đã cao, hai nhà Tào Lý đương nhiên cũng muốn tìm một chỗ dựa vững chắc khác, để tương lai Tân hoàng đăng cơ, còn có thể bảo toàn gia tộc bình an, vinh hoa phú quý, hai bên ăn nhịp với nhau, hợp ý không gì sánh bằng.
Nhóm người từ trong thanh lâu đi ra, còn cười đùa giỡn hớt, có thể nói chuyện gì tốt lành cơ chứ, dù Dận Chân từng nghe qua chuyện của Dận Đường, nhưng khi đích thân chứng kiến, vẫn cảm thấy khó chịu, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
“Hoàng a mã tuần sát ở đây, hắn còn dám tùy tiện phái môn đồ đến đây.”
Tuy Dận Tự rất muốn nói đỡ cho Dận Đường, nhưng không biết nên nói từ đâu, nên quyết định ngậm miệng.
Lại nghe Dận Chân nói tiếp: “Đi theo, xem rốt cuộc chúng muốn đi đâu?”
Vừa dứt lời lập tức cất bước đi, Dận Tự thầm rên một tiếng, đành phải đi theo sau.
Lão Cửu ơi là Lão Cửu, tại sao đệ không nghe ca ca khuyên một cậu, tạm thời khoan bàn đến chuyện Thập Tứ có hy vọng với ngôi vị Hoàng đế không, chỉ riêng đệ hành sự huênh hoang kiểu này, sớm hay muộn cũng bị người khác nắm thóp.
Hai người đi theo đám người kia một đoạn, thì thấy họ đi vào một hiệu cầm đồ.
Dận Chân cũng đi theo họ vào.
Vừa bước vào cửa, có mấy bóng người xông ra, chắn ngay trước cửa, bao vây họ ở bên trong.
Hà Tùng từ đằng sau hiệu cầm đồ đi ra, gương mặt dạt dào đắc ý vào lúc nhìn thấy hai người Dận Chân thì đột ngột thay đổi, chuyển thành kinh hoàng.
“Tứ, Tứ gia, Bát gia?”
Vốn gã nghe Lý Tuyên thì thầm với gã, nói có người đi theo sau, còn cười đối phương không biết sống chết, hai bên hợp kế, dự định một lưới bắt gọn, không ngờ đến thân phận đối phương, lại kinh khủng như vậy.
Không phải Hà Tùng không biết hai vị này theo thánh giá nam tuần, chẳng qua dọc đường có một quãng Khang Hy cải trang vi hành, chuyện thánh giá đến Dương Châu cũng chưa từng công khai, chưa kể Dương Châu rộng lớn, cơ bản không ngờ đến sẽ chạm mặt họ.
Dận Chân nhìn sắc mặt xanh trắng của Hà Tùng mà cười lạnh: “Thế nào, cẩu nô tài nhà ngươi, còn muốn bắt hai gia đây, để tranh công với ai đó không?”
“Nô tài đáng chết!” Hà Tùng phịch một tiếng bò lăn bò càng ra đất, Lý Tuyên đứng kế bên cũng hồi tỉnh từ trong ngỡ ngàng, vội vã quỳ xuống theo. “Nô tài đáng chết, nô tài không biết là hai gia, còn tưởng rằng, tưởng rằng là kẻ xấu, bằng không có cho nô tài một trăm lá gan, nô tài cũng không dám mạo phạm hai gia!”
“Ngươi đến Dương Châu làm gì, còn ngươi, tên là gì?” câu sau, là hỏi Lý Tuyên.
Lý Tuyên ấp a ấp úng hồi lâu mới e dè nói: “Nô tài, dạ, thảo dân là hảo hữu của Hà đại nhân, trùng hợp gặp lại nhau, nên cùng nhau đi ăn đi uống.”
“Một tên nô tài, cũng dám xưng đại nhân?” Dân Chân cười lạnh, thấy Lý Tuyên không dám thừa nhận thân phận của mình, càng khẳng định gã có tật giật mình.
“Có phải ngươi lén lút ở sau lưng gia nhà các ngươi, chuồn đến đây không?” Dận Tự nãy giờ im lặng đột nhiên cất tiếng.
Hà Tùng mồ hôi nhễ nhại, châm chước lựa từ nói: “Nô tài phụng lệnh của Cửu gia, đến Dương Châu chọn mua đồ, không ngờ gặp lại bằng hữu cũ, nên tụ tập một chầu.”
Dận Tự thầm than một tiếng, hắn đã cố tình giải vây cho Hà Tùng, gã lại không biết điều phối hợp, họ đã biết thân phận của Lý Tuyên, hiện thời càng cố giấu, ở trong mắt tứ ca nhà hắn, không cần phải nghi ngờ lại càng đáng nghi hơn.
“Ha, ngươi là nô tài của Lão Cửu, nhưng đừng tưởng rằng gia không thể xử lý ngươi! Tứ ca, chúng ta cũng đi dạo đủ rồi, không thì về đi, lỡ đâu người có việc muốn tìm . . . .” câu sau, là nói với Dận Chân.
Dận Chân lạnh lùng lướt mắt qua chúng: “Hiện giờ có Bát gia xin tội giúp các ngươi, việc này xem như cho qua, đợi về rồi giao các ngươi cho Cửu gia xử lý!”
Câu này rõ ràng mang hàm ý dàn xếp giải vây, Hà Tùng quá đỗi vui mừng, vội vàng dập đầu tạ ơn.
Hai người Dận Chân đi ra, Dận Chân âm trầm không hé răng, đi được một quãng dài, mới dừng lại, lạnh lùng nói: “Tại sao đệ luôn giúp đỡ nó, nó qua lại mật thiết với Thập Tứ, lợi dụng thân phận ra sức vơ vét của cải, tranh lợi với dân, ngoại trừ may mắn có một ngạc nương cao sang, còn có gì nữa?”
Dận Tự im lặng không trả lời.
Hắn không sao giải thích với Dận Chân về mối quan hệ giữa Dận Đường và hắn vào kiếp trước, ngày sau Dận Đường rơi vào thảm cục, cũng bởi vì một lòng đi theo hắn.
Cũng như hắn không thể nào nói rõ ân oán đã qua giữa hai người cho Dận Chân hay, mà dù có nói, thì ngay cả một người tin Phật như Dận Chân, cũng sẽ cho rằng đó là chuyên nhát thần dọa quỷ mà thôi.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Nếu đệ nói, đệ từng mơ thấy đệ ấy bị giam, ấm ức mà chết, huynh có tin không?”
Dận Chân ngỡ ngàng.
“Thuở nhỏ mọi người chơi chung với nhau, sau này trưởng thành, mỗi người một suy tính, nhưng bất luận nói thế nào, đệ xem như nhìn đệ ấy từ nhỏ đến lớn, đã từng được đệ ấy tin tưởng, gọi một tiếng ca ca, đệ không đành lòng, thấy đệ ấy rơi vào kết cục như trong mơ, nên mới đối với đệ ấy như vậy.”
Dận Chân cau mày nói: “Suy cho cùng chỉ là mơ mà thôi, đệ suy nghĩ nhiều rồi.”
Dận Tự ủ rủ.
Trong lòng hắn cất giữ nhiều bí mật, không ai để kể, dồn hết mọi cố gắng vào làm một người con ngoan một người chồng tốt, nhưng vẫn không giữ nổi tính mạng của ngạc nương, của thê tử, cảm giác bất lực này thường xuyên trào lên trong lòng hắn, nặng nề đến nỗi khiến hắn như muốn tắt thở.
Chuyện xảy ra với Dận Chân, là biến số lớn nhất kiếp này của hắn, cũng do biến số này, nên hắn vẫn luôn mong mỏi có một số việc vì vậy mà thay đổi, đừng giẫm lên vết xe đổ năm xưa.
Người này hoàn hảo về mọi mặt, nhưng lại quá nhẹ dạ.
Đối với y đã vậy, đối với các huynh đệ khác cũng vậy.
Dận Chân thấy sắc mặt bần thần của hắn, không khỏi cảm thán, vươn tay kéo hắn đi về phía trước.
Dận Tự chưa kịp phản ứng lại. “Đi đâu?”
“Về!” Dận Chân bực bội nói.
Khang Hy chỉ nán lại Dương Châu hai ngày, thì khởi hành đến Giang Ninh, Tào Dần, Trương Bằng Cách đi theo, đi chưa đến hai ngày, thì phía bên Dương Châu lại truyền đến một tin tức kinh người, nói là Chức tạo Dương Châu Lý Húc gặp thích khách, may mà chỉ bị thương ở tay, không có gì đáng ngại.
Khang Hy nghe vậy, vừa ngạc nhiên vừa tức giận, mặc dù thánh giá không công khai đường hoàng, nhưng cũng không phải không có người biết, nhưng nay ngự liễn mới đi được mấy ngày, thuộc hạ thân tính bị tập kích, bất luận có phải vì việc tư hay không, thì đây vẫn là một kiểu khiêu khích hoàng quyền.
Là tâm phúc của Hoàng đế, Lý Húc bị tập kích, đương nhiên Khang Hy phải biểu đạt chút lòng thành an ủi, nên phái Dận Tự đi vòng về Dương Châu, ngự giá thì đến Giang Ninh trước.