Thiên Địa Hội có nguồn gốc từ Phúc Kiến, lúc triều Minh bị diệt, phân bố khắp các nơi tập kết dần dần những người ủng hộ Tiền Minh, tập trung thành một thế lực không nhỏ, gọi là Thiên Địa Hội. Người trong Thiên Địa Hội đủ thể loại, đủ hạng người, có người giang hồ, có người bình thường, phần lớn nguyên nhân là do năm quân Thanh nhập quan, mười ngày Dương Châu, ba lần đồ sát Gia Định, khiến bá tính vùng Đông Nam căm hận người Mãn thấu xương, Thiên Địa Hội thuận thế phát triển lớn mạnh ở vùng này, tới mấy năm gần đây, đã trải rộng khắp các tỉnh Đông Nam.
Tuy chúng còn chưa dám công khai đối nghịch với triều đình, nhưng ngấm ngầm hành động thì chưa từng dừng lại, rất nhiều hàng thần của Tiền Minh hiện đang quản lý địa phương, gặp phải cảnh bị Thiên Địa Hội ám sát, thành thử quan phủ cũng ghét cay ghét đắng chúng, nhiều năm qua, đã bắt và xử tử không ít người, vậy nên mỗi lần Khang Hy nam tuần, quan viên đi theo đều nơm nớp lo sợ, rất sợ phản tặc thừa cơ trà trộn.
Khang Hy vừa nghe đến Thiên Địa Hội, vùng chân mày vô thức sít chặt.
“Dám ngang ngược vậy sao?”
Vương thị lắc đầu nói: “Aiyo, do ngài không biết đấy thôi, từ trước đây chúng đã dám đánh gẫy cờ triều đình, chuyên môn giết đại quan, ngài nói xem, quan cũng có tốt có xấu, giống như vị tên là Vu, Vu . . . .”
“Vu Thành Long.” con trai Vương Sơn tiếp lời.
“Đúng, đúng!” Vương thị gật đầu lia lịa nói: “Chính là Vu đại nhân đó đó, còn có một Thi thanh thiên, Thi Thế Luân, đều là quan tốt.”
Thấy Khang Hy lộ ra vẻ mặt tán thành, bà lại tiếp tục than thở: “Nhưng mấy tên Thiên Địa Hội này, không cần phân biệt tốt xấu, chỉ cần là quan, càng lớn càng tốt, họ cứ giết, mấy năm trước ở trấn trên có một hộ gia đình họ Hứa, thích làm từ thiện, hàng năm đều phát gạo cho các nhà khó khăn, Vương gia của lão cũng từng nhận ân huệ của họ, nhưng vào ba năm trước, lão gia Hứa gia đột ngột bị giết, trên dưới Hứa gia hơn hai mươi người, ngoại trừ nô bộc, không một ai sống sót, nghe nói là do người của Thiên Địa Hội làm, đúng là nghiệp chướng mà!”
“Nương!” Vương Sơn rất sợ bà họa từ miệng mà ra, vội vàng ngăn lại.
Khang Hy nhăn mày. “Lẽ nào quan phủ không hỏi đến?”
“Sao lại không, phái người đi thăm dò, nhưng không bắt được, sau đó vụ án cũng dần chìm xuống.” Vương Sơn nói cho xong, sau đó xẩu hổ xin lỗi. “Nương chúng tui rất lắm miệng, mong ngài không lấy làm phiền.”
Khang Hy không nói gì, dường như đang suy tư, Dận Tự thấy thế bèn cười nói: “Vương đại ca khách sáo quá, chúng ta ở đây ăn đồ của các người, ở của các người, còn được nghe kể chuyện, sao lại trách móc, có điều Thiên Địa Hội, nói đến thật kỳ lạ, nhà hơi có điều kiện như Hứa gia mà bị giết, vậy chẳng phải phú hộ vùng Giang Nam này đều phải phập phòng lo sợ sao?”
Vương Sơn gãi đầu: “Không phải vậy, nương tui kể không kỹ, khi đó quản gia Hứa gia ra ngoài làm việc, may mắn thoát được kiếp nạn, lão nói Hứa gia gặp phải kiếp nạn, là do Hứa lão gia đắc tội với một người, mà người nọ có giao tình với hiệp khách của Thiên Địa Hội, trở về kể lại, thế là có người đến báo thù thay.”
Dận Chân lạnh lùng nói: “Trả thù riêng, đến cả thị phi trắng đen cũng không màng, còn bày đặt xưng là hiệp khách cái thá gì?”
Vương Sơn gật đầu: “Chí lí.”
Trong lúc trò chuyện, bên ngoài trời mưa ngày một lớn, mưa dội lộp độp làm cả nóc nhà cửa sổ rung rinh, Dận Tự đứng chính diện ngay cửa, trùng hợp thấy Trương Đình Ngọc vén hờ rèm xe, nháy mắt với hắn.
Trong lòng hắn rất đỗi ngạc nhiên, nhân lúc Khang Hy đang tập trung nói chuyện với Vương thị, sải bước đi ra.
“Trương đại nhân?”
“Bát gia, ở ngoài có một tiểu cô nương kéo theo chiếc xe đẩy, nói là cha qua đời, cô ta muốn đưa thi thể về nhà an táng, nhưng trời mưa to, muốn đến đây tránh mưa.” Trương Đình Ngọc cảm thấy hơi bối rối, “Ở đây chật hẹp, chủ tử lại đang ở bên trong, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, người xem . . . .”
Dận Tự nhìn theo đường nhìn của y, thì thấy một thiếu nữ mặc đồ trắng đang đứng xéo về phía hắn, bên cạnh có một chiếc xe, hiện đang cầu xin thị vệ điều gì đấy, hai tay còn ôm ngực, run lẩy bẩy.
Thị vệ một bên lắc đầu, một bên nhìn về phía họ, trên mặt mang theo sốt ruột.
“Dận Tự.” giọng nói của Khang Hy từ bên trong vọng ra.
Dận Tự xoay người vào nhà, kể sơ lược tình hình cho ông nghe, Khang Hy hiền từ nói: “Hiếm thấy một tiểu nữ tử lại có lòng hiểu thảo như vậy, để cô ta vào trú mưa đi.”
Khang Hy đã quen ra lệnh, nhất thời đổi khách thành chủ, may mà nhà Vương Sơn không để ý, Vương thị thì gật đầu lia lịa, vội vàng bảo Tiểu Vương thị đem quần áo sạch sẽ cho cô ta thay, rồi kéo người vào.
Thiếu nữ chải chuốt xong xuôi, tuy chỉ ăn mặc đơn sơ, cũng không lu mờ được diện mạo thanh thú của cô, cô thướt tha cúi đầu chào họ, dưới sự hỏi han của Khang Hy, cô kể về lai lịch của bản thân.
Cô tên là Tiểu Liên, là người Vĩnh Thái Phúc Kiến, mấy năm trước gia hương gặp nạn, nên cha già dẫn theo cô bỏ xứ đi, một đường lưu lạc tới vùng Đài Trang, hát rong kiếm sống ở trà lâu tửu quán, mấy ngày trước ở trà lâu có mấy tên lưu manh, nói chuyện không hợp lập tức động tay động chân, trong lúc hỗn loạn cha cô bị đối phương lỡ tay đả thương, trở về nghỉ ngơi một hai ngày thì từ bỏ nhân thế, để lại Tiểu Liên mồ côi một mình, quan phủ bắt người, đền bù ít bạc, rồi coi như xong. Tiểu Liên không còn cách nào khác ngoài cầm bạc, muốn mang cha già về gia hương an táng, nghe nói Tổng đốc Hà đạo – Trương Bằng Cách sẽ đi ngang qua đây, nên dự định chặn đường kêu oan, không ngờ gặp phải mưa to, cũng không gặp được người, còn thi thể phụ thân thì ướt mem.
Vương thị nói: “Tiểu cô nương, nếu không chê thì hãy trú lại đây trước rồi đợi mưa tạnh, lên đường cũng không muộn.”
Mưa lớn khó đi, thiếu nữ tất nhiên gật đầu tạ ơn.
“Nghe Vương gia nói, càng đi xuống phía Nam, càng không thái bình, cần nhắc nhở các thị vệ luôn luôn giữ vững tinh thần, vạn nhất ông có xảy ra sơ suất gì, chết ngàn lần cũng không đền hết tội.”
Câu này là nói với Đạt Xuân, y là người đứng đầu nhóm thị vệ đi theo Khang Hy lần này, đoàn của họ, ngoại trừ Khang Hy, còn có hai Vương gia, một Trương Đình Ngọc trói gà không chặt, không thể trông cậy gì nhiều, hiện thời cảnh giác của thị vệ là vô cùng quan trọng.
Đạt Xuân gật đầu nói: “Bát gia yên tâm, chúng nô tài không dám lơ là.”
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
“Ai?”
“Công tử?” là tiếng của Tiểu Liên.
“Vào đi.”
Tiểu Liên bưng bát, một tay đẩy cửa ra, thấy Đạt Xuân ở đây, không khỏi sửng sốt trong một lúc, rồi mới nói: “Vương đại nương nấu ít cháo, bảo tôi đem đến cho công tử.”
“Làm phiền Tiểu Liên cô nương, hai ta đều là khách, cô không cần khách sáo.” Dận Tự đứng dậy, mỉm cười nhận cái bát từ cô. “Thời gian không còn sớm, cô nương nên nghỉ ngơi sớm.”
Tiểu Liên muốn nói lại thôi, cắn cắn môi, nhìn hắn một cái, như mang theo trách móc, thấy Dận Tự không có ý giữ lại, mới xoay lưng bước ra cửa.
Dù Dận Tự có chậm chạp, thì ánh mắt mang theo hàm ý thoáng qua trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn vẫn phần nào thấu hiểu, xong lại nhìn thấy ánh mắt mờ ám của Đạt Xuân, trong lòng bất giác không biết nên khóc hay nên cười.
Lại hai ngày trôi qua, trời rốt cuộc quang đãng, nhóm Khang Hy khởi hành, Tiểu Liên và họ mỗi người một ngả.
Dận Tự nhìn theo bóng lưng của cô, đang lúc suy tư, bỗng có người nói bên tai: “Đệ đang nhìn gì?”
Quay đầu lại, Dận Chân đang đứng bên cạnh, sóng vai đi với hắn.
“Không có gì.” Dận Tự lắc đầu.
Có lẽ do hắn suy nghĩ nhiều.
Qua khỏi Thanh Khẩu, khung cảnh dần dần trở nên sầm uất.
Ngự liễn đi trước một bước, Tổng đốc Hà đạo – Trương Bằng Cách, cùng Chức tạo Giang Ninh – Tào Dần đang chờ bệ kiến, đã có mặt sẵn sàng ở Dương Châu.
Từ trước đến giờ trị thủy luôn là nỗi đau trong triều đình, một lần Hoàng Hà tràn đê, tức thì khiến bá tính hai bên bờ trôi giạt tứ xứ, triều đình phải cứu trợ, gặp phải lúc vùng khác cũng gặp thiên tai, Hộ Bộ thường không thể chu toàn cả hai bên, sức đầu mẻ trán, Tổng đốc Hà đạo cai quản hai bên bờ Hoàng Hà kể cả vấn đề đào vét, đê điều, phòng lũ của kênh đào Kinh Hàng, trước nay vốn là công việc rất nặng nề, lại không được gì tốt lành.
Thứ nhất Hoàng đế thường xuyên quan tâm việc phòng lũ, làm không khéo rất dễ bị gán tội, thứ hai xây sửa đê điều là việc lâu dài, không thể thành công trong một sớm một chiều, trong thời gian ngắn, khó lòng làm nên chiến tích, đến cả hai vị danh thần được Khang Hy tán dương, là Tiểu Vu Thành Long và Cận Phụ, cũng từng thất bại ở vị trí Tổng đốc Hà đạo.
Năm Khang Hy thứ mười sáu, sở trị thủy dời từ Tế Ninh về Thanh Giang Phố, hiện giữ chức Tổng đốc Hà đạo là Trương Bằng Cách, một đại thần có danh tiếng đối ngoại, vậy mà trên phương diện trị thủy, cũng không ít lần bị Khang Hy khiển trách, có điều trong lòng Khang Hy hiểu rõ, Trương Bằng Cách là một trung thần, đáng quý, không phải vạn bất đắc dĩ, không được cải tổ nhân sự.
Mẫu thân Tào Dần là nhũ mẫu của Khang Hy, bản thân lão năm xưa là thư đồng của Khang Hy, về sau Tào Dần phụng lệnh Khang Hy nhậm chức Chức tạo Giang Ninh, lão có thẩm quyền mật tấu, dù trên danh nghĩa là ngũ phẩm, nhưng đến Đốc phủ địa phương cũng phải kính nể lão ba phần, chủ yếu do Tào Dần là tâm phúc của Khang Hy.
Theo Dận Tự biết, Tào Dần trấn giữ Giang Nam, ngoài việc làm tai mắt của Khang Hy, còn vì lôi kéo trí thức Giang Nam, đồng thời đảm đương trách nhiệm giám sát thế lực phản Thanh, chẳng qua mỗi lần nam tuần, Khang Hy luôn nghỉ lại Tào gia, dẫn đến Tào gia thâm hụt đến mức kinh người, nợ quốc khố không ít ngân lượng, thành ra sau khi Khang Hy băng hà mất đi chỗ dựa, bị tứ ca hắn lôi ra làm đá mài dao, tận diệt.
Lần này Khang Hy nam tuần, lại đặt chân chỗ Tào Dần.
Tào gia ở Giang Ninh, nên Tào Dần đến trước một bước, hợp mặt với Trương Bằng Cách, Lý Húc, cùng nhau tiếp giá.
Lý Húc có quan hệ thông gia với Tào Dần, hiện giữ chức Chức tạo Dương Châu, kể cả Tôn gia, nhà mẹ của Tôn thị – nhũ mẫu của Khang Hy, cũng là một trong tam đại Chức tạo Giang Nam, đều là tâm phúc của Khang Hy, nhưng so với Tôn gia và Lý gia, thì Tào gia gần gũi với Khang Hy hơn, vậy nên hai nhà Tôn, Lý có xu hướng nghe theo Tào Dần đứng đầu.
So với Tào gia trầm ổn, thì Lý gia có vẻ phách lối hơn nhiều.
Mấy ngươi họ toàn là cựu thần, lại xấp xỉ tuổi Khang Hy, hiển nhiên hai bên có nhiều đề tài nói hoài không hết, Khang Hy tiếp kiến họ, xong lại giữ lại dùng ngọ thiện, thể hiện thái độ thân thiết.
Hai người Dận Chân đứng ngó thấy bản thân cũng chẳng thể xen miệng vào, nên quyết định xin cáo lui, mặc thường phục, lửng thững dạo quanh đường lớn ngõ nhỏ ở Dương Châu.
Dận Tự từng đến Dương Châu, đương nhiên quen đường, nên đứng ra giới thiệu phong cảnh cho Dận Chân, đúng lúc gặp dịp hoa đăng, bốn phía thấp thoáng ánh lửa, trên nền đào hồng liễu xanh, đến cả Dận Chân cũng cảm thấy thư thái về tinh thần lẫn thể xác.
“Người ta nói, yêu triều thập vạn quán, kỵ hạc hạ Dương Châu, quả thật không sai, quan viên ở đây, nhìn quen cảnh xa hoa trụy lạc, nếu muốn thanh liêm, chỉ sợ khó càng thêm khó.” Dận Chân cảm thán.
“Sao tứ ca lại sát phong cảnh như vậy, hãy thoải mái dạo chơi một chuyến, đừng suốt ngày nghĩ đến những chuyện phiền lòng.”
Mấy năm trở lại đây, danh tiếng của lãnh diện vương như mặt trời ban trưa, lại chưởng quản Hộ Bộ, các địa phương muốn cấp lương bổng, phải bước qua cửa của y trước đã, dần dà, quan viên bình thường cứ thấy y là run rẩy trong lòng, cũng chỉ có Dận Tự mới dám chọc ghẹo y như từ trước đến nay.
Dận Chân bật cười: “Nói ra, huynh vốn là một phàm phu tục tử, học không đến cảnh giới cao thâm sắc tức thị không, không tức thị sắc.”
Dận Tự biết sở dĩ y thường hay bàn luận Phật pháp, là vì muốn nhờ nó tránh né sự chú ý của ông ấy, chẳng qua đọc nhiều cũng thành quen, đến cả bản thân y cũng không rõ rốt cuộc đó là do thích, hay để tránh né tai mắt người đời.
Hai người cứ thế trò chuyện qua lại, đúng lúc đi ngang Lưu Hương Lâu, chính là chỗ đã tạt ngang trong chuyến đi Giang Nam trước đây, Dận Tự không khỏi nghía mắt nhìn đôi lần, không ngờ lại nhìn thấy một bóng người từ trong bước ra, không khỏi điếng người.