Sốc! Chị Đại Zombie Cưng Chiều Mỹ Nam Phản Diện Điên Phê!

Chương 38

Trước Sau

break

***

Bọt trên người Lâm Bất Ngữ còn chưa kịp rửa sạch đã vội chui lên giường, quấn chặt trong chăn như cái bánh chưng, suýt chút nữa thì ngạt thở.

“Phù...” Cô bật tung chăn ra hít một hơi thật sâu.

Trong phòng tắm, Giang Nhiên vẫn đang xả nước lạnh, không biết đã tắm bao lâu rồi. Cô nhắm mắt lại mà trong tai vẫn toàn tiếng nước chảy rào rào không dứt.

Không biết từ khi nào, mí mắt cô bắt đầu trĩu xuống.

Cô... buồn ngủ?

Đó là ý nghĩ cuối cùng trước khi cô chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã bao lâu trôi qua.

Lâu đến mức hệ thống phải lên tiếng gọi hồn.

[Ký chủ, cô nên tỉnh rồi. Không dậy là sắp bị nghi ngờ rồi đấy.]

“Hả?” Lâm Bất Ngữ mơ màng đảo mắt nhìn xung quanh: “Gì cơ?”

[Cô vẫn đang ở trong mộng cảnh. Vì hôm trước ăn quá nhiều tinh hạch của zombie, nên hiện tại não bộ cô đang phát triển tinh hạch. Nhưng cô đã ngủ một ngày một đêm rồi. Nếu không kịp tỉnh dậy để kiểm soát, lúc tinh hạch zombie hình thành xong sẽ sinh ra một làn sóng zombie cực mạnh.]

Làn sóng zombie?

Lâm Bất Ngữ bừng tỉnh như bị tạt nước đá, mắt bật mở vừa vặn đối diện với một gương mặt phóng đại đẹp trai trước mắt.

Phản xạ đầu tiên của cô là vung tay tấn công.

Nhưng vừa nhận ra là Giang Nhiên, tay cô nhanh chóng đổi hướng, vòng một đường lớn thành ôm cổ người ta.

Miệng thì lập tức tuôn ra lời đường mật, mắt long lanh thả thính: “Vừa mở mắt ra đã thấy đội trưởng ở ngay trước mặt, tuyệt thật! Làm không, đội trưởng?”

Giang Nhiên mím môi, giọng điềm tĩnh: “Xem ra cô không sao.”

Anh kéo tay cô xuống, quay đầu dặn nhóm dị năng giả trị liệu đứng sau:

“Các người có thể về rồi.”

Hả?

Về?

Ai về?

Lâm Bất Ngữ từ từ quay đầu lại, lúc này mới thấy phía đối diện là một hàng dài các cô gái mặc áo blouse trắng.

Ngoài ra, trong phòng còn có Tô Nhã với vẻ mặt lo lắng, Tiêu Kinh Thừa đang cười như không cười, và Nhiếp Phi thì cố sống cố chết bịt miệng như sắp nghẹn đến nơi.

Lâm Bất Ngữ: “...”

Cái miệng chết tiệt này.

Lúc nào không rót mật, lại đi buông lời thả thính ngay khi tỉnh dậy, không thèm nhìn xem xung quanh có bao nhiêu người đang hóng!

Các dị năng giả hệ trị liệu xếp hàng ngay ngắn rời khỏi phòng của Giang Nhiên.

Tô Nhã cười khúc khích: “Thôi nha, em cũng đi đây.”

Tiêu Kinh Thừa nheo mắt, vẻ mặt toàn tâm cơ: “Em cũng không làm phiền tổ trưởng nữa.”

Nhiếp Phi vội vàng đuổi theo: “Chờ tôi với!”

Lâm Bất Ngữ vốn mặt dày, mọi người đi hết rồi thì cô cũng không cảm thấy ngượng nữa.

Vừa định đứng dậy mặc quần áo thì Nhiếp Phi đã ra đến bên ngoài đột nhiên quay lại, đẩy cửa lao vào: “Không xong rồi, anh Nhiên! Bên ngoài căn cứ có một đám lớn zombie đang kéo tới!”

Zombie?

Giang Nhiên cau mày, lập tức theo Nhiếp Phi ra ngoài.

Lâm Bất Ngữ cũng nhanh chóng mặc quần áo, vừa thay đồ vừa hỏi hệ thống:

[Sao lại có chuyện gì nữa vậy?]

Hệ thống đáp: [Sở dĩ thế giới này xuất hiện zombie là vì sự lây nhiễm virus từ một thiên thạch rơi xuống. Cơ thể của cô, chính là lúc đó bị thiên thạch đập trúng trực tiếp. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà cô không hề bị thương, cơ thể cũng không bị nghiền nát, mà còn hấp thụ phần lớn virus từ thiên thạch.]

Vì thế cô có khả năng hấp dẫn tuyệt đối và khống chế tuyệt đối với lũ zombie.

Nhưng do trước đó tinh hạch của cô đã bị cướp mất, khiến tinh thần lực suy yếu, không thể kiểm soát số lượng lớn zombie.

Còn bây giờ tinh hạch trong não cô đang bắt đầu hình thành trở lại. Dù vẫn còn nhỏ, nhưng đủ để thu hút zombie trong bán kính lớn.

Tất cả zombie cấp thấp xung quanh đều ùn ùn kéo tới chỗ cô.

Lâm Bất Ngữ nhấn thái dương, đầu căng như muốn nổ: [Giờ tao có thể khống chế hết chúng được không?]

[Có thể. Vì đám zombie bị cô hấp dẫn lần này đều là cấp thấp hơn cô, loại thường thôi. Tuy nhiên số lượng rất đông. Mà zombie thì không biết mệt, dù căn cứ có nhiều dị năng giả, cũng khó tránh thương vong, sẽ có người bị lây nhiễm.]

Vãi...

Tức là trận zombie này là do cô lôi tới?

Chỉ cần có một người bị thương thôi, cô cũng sẽ áy náy chết mất!

Lâm Bất Ngữ không dám chần chừ, mặc đồ xong lập tức nhảy thẳng từ cửa sổ ra ngoài.

Khoan đã... quên mất, đây là tầng 3 mà!

May mà không có ai ở gần.

“Bịch.”

Cô đáp đất.

Chân gãy.

Cái chân này đúng là quá yếu, rắc một cái là xong.

Nhưng mà không đau chút nào luôn.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc