Hại? Tui làm gì chứ?
Lâm Bất Ngữ mặt mày mờ mịt, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Giang Nhiên đưa tay với lấy chai “sữa tắm” bên cạnh kia. Anh mở nắp ra ngửi, xác nhận đúng là mùi này rồi bèn đưa thẳng đến trước mặt cô: “Cô biết thứ này là gì không?”
Lâm Bất Ngữ nào phải ngốc, chỉ cần nhìn anh đang trong trạng thái gì, lại thêm chai này, rồi nhớ lại thái độ của bà chị nhân viên đăng ký...
Ba giây sau, cô liền ngộ ra ngay.
Cái chai sữa tắm này rõ ràng không phải là sữa tắm! Mà là thuốc xông, thuốc kích thích dạng mùi hương cực mạnh!
Lâm Bất Ngữ giật lấy chai trên tay anh, vừa nhìn vừa kêu lên kinh hãi: “Cái này là thuốc kích thích á? Không phải chị nhân viên bảo là sữa tắm sao?!”
Khoan đã! Cô bỗng nhớ lại trên đường về, chị nhân viên đó đã hỏi cô bao nhiêu câu tám nhảm kiểu mập mờ về “khả năng” của Giang Nhiên buổi tối...
Không thể nào đâu? Chẳng lẽ chị ta cho rằng bản thân đang giúp cô và Giang Nhiên thúc đẩy tình cảm?
Lâm Bất Ngữ chột dạ, khẽ ngẩng đầu nhìn Giang Nhiên. Đúng lúc ấy, anh cũng đang cúi đầu nhìn cô.
Chỉ một cái nhìn đó, cô bỗng có cảm giác như bản thân đã lạc vào thế giới trong mắt anh. Thâm sâu, nguy hiểm, lại mang theo một thứ cảm xúc khó đoán.
“Anh... vẫn ổn chứ?” Cô gượng cười, cố giải thích: “Là chị nhân viên cho tôi đó. Cổ nói đây là sữa tắm mà.”
Cô càng nói giọng càng nhỏ dần, rõ ràng có tật giật mình.
Giang Nhiên thì vẫn đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh nhạt nhưng sâu trong đáy mắt là một loại suy tư khó giấu.
Anh chắc chắn mùi trong chai đúng là thuốc kích thích. Nhìn đám bọt nổi đầy bồn tắm, đoán chừng cô đã dùng gần nửa chai.
Nhưng điều kỳ lạ là cô hoàn toàn không có dấu hiệu gì là trúng thuốc.
Hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Rốt cuộc cô là ai? Bắn súng thì chuẩn như máy, giờ còn miễn nhiễm với thuốc?
Giang Nhiên trầm mặc một lúc, rồi bất ngờ mở miệng: “Tôi cần giải quyết.”
Chỉ một câu, khiến Lâm Bất Ngữ giật bắn cả người.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, giọng lắp bắp: “Anh... anh định giải quyết kiểu gì?”
Không phải... không phải là định “giải quyết trên người cô” đấy chứ?
Cô không muốn đâu nha! Cô muốn làm một cái “máy thả thính” trong sáng cơ mà!
Ban đầu, Giang Nhiên chỉ định đuổi cô ra ngoài để anh dùng nước lạnh “giải quyết” cho xong. Nhưng khi thấy vẻ hoảng hốt trong đôi mắt cô, anh đột nhiên lại nổi tính trêu chọc.
Anh cúi người xuống, môi áp sát bên tai cô, giọng khàn trầm vang lên: “Không phải cô nói... yêu tôi đến mức không thể thoát ra nổi, tôi muốn gì, cô cũng sẽ cho sao? Vậy thì... tôi, muốn, em...”
Anh cố tình nói đến đây thì dừng lại, để mặc cô tự tưởng tượng tiếp phần sau.
Lâm Bất Ngữ hoảng lắm rồi. Mặc dù cô tin chắc rằng tên phản diện này vô cảm, không có hứng thú gì với cô.
Nhưng đó là phiên bản bình thường của phản diện.
Còn hiện tại là phiên bản trúng thuốc, ai biết được?
Giờ cô nên làm gì đây?
Mấy câu thả thính ban nãy nói như rót mật, mà giờ quay xe thì cũng hơi mất mặt nhỉ?
Phải rồi, cầu cứu hệ thống thôi!
Kế hoạch: đợi lúc anh sáp lại gần, cô ra lệnh cho hệ thống đánh ngất anh, tiện thể cho anh mơ một giấc mộng xuân đẹp luôn.
“Được... được mà...” Cô cười gượng, giơ hai cánh tay phủ đầy bọt lên, vòng qua cổ anh, đến nước này vẫn không quên thả miếng thính cuối cùng: “Nhưng đội trưởng à, nhẹ nhẹ hoy nha...”
Phản ứng của cô hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Giang Nhiên.
Mỗi một hành động, từng cái chau mày nhếch môi của cô đều không nằm trong tính toán của anh.
Giang Nhiên khựng lại một chút.
Cuối cùng, chính anh là người đầu hàng trước.
Anh đưa tay nắm lấy cánh tay trơn mịn của cô, ép cô ngồi xuống lại trong bồn gỗ, rồi quay người bước ra sau, lạnh giọng:
“Mau mặc đồ ra ngoài, tôi muốn tắm.” Chút thuốc đó anh còn chống đỡ được.
Không đến mức phải thật sự phát sinh chuyện gì.
Bị tha một mạng trong gang tấc, Lâm Bất Ngữ lí nhí reo lên một tiếng “Ồ hố!”, rồi lập tức chồm ra khỏi bồn tắm, nhanh chóng quấn khăn kín mít quanh người.
Bây giờ không chuồn thì đợi đến bao giờ!
Lúc chạy vụt qua người anh, cô chẳng thèm quay đầu lấy một cái.
Cánh cửa phòng tắm còn bị cô đóng cái “rầm” thật mạnh, chấn động cả bức tường. Nhìn thôi cũng biết cô gấp muốn chết rồi.
Giang Nhiên hiếm hoi cảm thấy tâm trạng tốt.
Cũng may, con bé này còn biết điều, không tiếp tục giở trò.