“Các người không phải là người Đinh Tông, thần thần bí bí là muốn làm gì? Trợ giúp Đinh Tông sao?” Lục Hồng Huấn vỗ Tốc Phong Dực loại mới bay trên bầu trời nhìn xuống kẻ cầm đầu bên dưới. Anh ta không dùng Tốc Phong Dực chính bản mà Nhiễm Nam đưa cho để tránh những người biết chuyện liên tưởng đến là quen biết Nhiễm Nam.
Kẻ dẫn đầu nhóm người thần bí hạ mũ trùm đầu xuống, cái đầu trọc ngẩng lên, ánh mắt phát lãnh nhìn Lục Hồng Huấn bay trên trời cao nói chuyện với mình. Mẹ, bay trên trời hay lắm à, xuống đây mà nói chuyện.
“Ha ha ha ha” hắn ta cười rộ lên “Trên đời này trừ mấy người bị bọn chúng bắt cóc rồi đem bán thì ta là kẻ hận nhất bọn Đinh Tông, ngươi nói ta đến giúp chúng sao? Buồn cười quá đấy. Còn bọn mi là cái đám Ngũ Đại Quốc Vệ gì đó hả? Mà không quan trọng, các ngươi giết chúng, đánh chúng thì cứ việc nhưng giao hàng ra đây”
“Hàng? Là cái gì? Ma túy của bọn Đinh Tông sao?” Lục Hồng Huấn nghiêm nghị hỏi. Xem ra bọn này là định nhân lúc cháy nhà hôi của, cướp hàng của Đinh Tông.
“Hừ, nói đúng một nửa, ta muốn tất cả tiền bạc, cơ sở, ma túy, đám dân thường bị chúng bắt, tất tần tật. Thế nào? Hoặc là ta sẽ giúp bọn chúng hạ các ngươi, hoặc là các ngươi giao hết chiến lợi phẩm ra cho bọn ta.” Tên đầu trọc đứng nói chuyện không thấy đau eo, giơ lên một tay sẵn sàng ra lệnh đàn em tấn công Lục Hồng Huấn và mọi người.
“...” Huấn cảm thấy rất tức giận khi kế hoạch của anh ta lại có biến số tham gia đe dọa, có thể làm hỏng tất cả những thành quả đã đạt được. Cảm nhận không khí căng thẳng, lại còn tiếng đánh nhau của nhóm Huỳnh Ni ở xa, bên đó hình như đang bị bọn Đinh Tông bao vây. Thời gian không có nhiều.
Lục Hồng Huấn đành xuống nước nói “Được, nhưng những người bị chúng bắt để buôn người bọn ta sẽ không đưa cho các ngươi, đó là nguyên tắc sẽ không đổi. Những thứ khác các ngươi cứ lấy.”
“Ha ha ha, tốt, tốt… Rất biết điều, như vậy bọn ta thậm chí có thể hợp tác giúp các ngươi một tay để tiêu diệt tận gốc Đinh Tông. Trừ bọn ta ra, ít người ngoài nào hiểu rõ Đinh Tông bằng đâu”.
“Vậy, các ngươi là bọn nào?”
“Ha, xin tự giới thiệu. Ta là Phân Hội Chủ Hội Nhật Bản của Impossible Club, ta thích người khác gọi mình là Mr Fake, chuyên chia rẽ các cặp đôi uyên ương, để chúng nhận ra tình yêu là thứ giả dối như thế nào. Mười cặp bị ta cắm sừng thì có chín cặp đã chia tay sau đó vì người con gái không còn được trinh trắng rồi. Hô hô hô, người có đồng ý với ta tình yêu là thứ giả tạo nhất trên đời này không?” Mr Fake ngẩn cao cái đầu bóng lưỡng của hắn lên, cười một cách khả ố đê tiện.
Lục Hồng Huấn cảm thấy ghê tởm cho cái triết lý và hành động của tên này, anh ta chưa yêu ai nhưng anh ta vẫn cảm thấy tình yêu vẫn là thứ đáng trân trọng. Không muốn nói nhiều với Mr Fake. Hừ, Tổ chức của tên này cũng là mục tiêu tiêu diệt của Nhiễm Nam, nhưng tạm thời không thể hai đầu thọ địch được.
“Hợp tác thì có thể nhưng các người phải nghe theo kế hoạch của bọn ta, không được làm rối. Đinh Tông là phải tận diệt, không để một tên dị nhân nào của chúng tồn tại được”
“Ể? Mặc dù nghe tin Đinh Tông bị một thế lực bí ẩn tấn công khắp miền Nam nước này nhưng mà ta rất tò mò, không biết là các ngươi có thù gì với ĐInh Tông đến nỗi muốn tiêu diệt tận gốc như thế. Hay là vợ, con các người cũng bị hắn cưỡng hiếp, quay phim lại và giết họ gửi cho các ngươi, rồi tung lên mạng cho mọi người cùng xem sao?” Mr Fake hất cằm lên trên, trơ tráo hỏi Lục Hồng Huấn. Hắn lấy kinh nghiệm bản thân ra để hỏi. Người yêu của hắn chính là bị John lăng nhục như vậy, giết như vậy để trả thù mối làm ăn bị hắn đoạt trước đó.
“Hừ” Lục Hồng Huấn không buồn trả lời. Vứt xuống dưới một cái điện thoại cho Mr Fake rồi dẫn mọi người quay lưng bay đi. Nghe tiếng thì xem ra bên phía Huỳnh Ni xảy ra chuyện không hay rồi.
“Mẹ, thật là chảnh chó” Mr Fake chụp lấy điện thoại, đối phương đúng là đại gia, cả điện thoại cũng dám vứt như rác, hay đấy. Bọn nó có mấy cái cánh bay là thế nào nhỉ? Thiết bị khoa học hay là dị năng? Có vẻ không phải là dị năng.
“Anh em, rút, chờ bọn chúng giải quyết kẻ địch cho chúng ta thì chúng ta tới lấy chiến lợi phẩm, ha ha ha.” Mr Fake nắm chặt điện thoại, mắt hắn hiện lên sự điên cuồng. John, lần này xem mày làm sao sống sót. Lần trước ở Tây Ninh bị mày chơi một vố, lần này thì đừng hòng. Tao sẽ cho mày nếm trải cảm giác của cô ấy khi xưa bị mày chà đạp, tao sẽ cho heo chó thông đít mày. Grừ grừ…
---[1]---
Trong lúc Lục Hồng Huấn vội vàng dẫn người chạy tới chỗ Nhiễm Nam để hỗ trợ thì ở đấy đang diễn ra một màn đồ sát không chút chùn tay.
Hắn đang ra sức gọi tỉnh linh hồn của cô. Sau khi trọng thương, não bộ, xương sọ điều chấn động cực mạnh dẫn đến không gian Hồn Tâm mỏng manh bị lay động. Linh hồn của Ni ở trung tâm cũng nhận phải trọng kích, thêm vào đó não không được cung cấp máu, dẫn đến không có năng lượng.
Mặc dù bản thân linh hồn cũng có năng lượng hồn lực để tự duy trì chính mình nhưng cấp độ lúc này chưa đủ sức để tự thân tự túc cho linh hồn được, vẫn còn rất phụ thuộc vào máu huyết cung cấp oxy và năng lượng cho Hồn Tâm và linh hồn hoạt động. Sau khi não bộ hôn mê cũng khiến linh hồn Ni nhanh chóng hôn mê theo, chỉ kịp dùng mệnh lực phát tán ra khắp vết thương mà thôi chứ không kịp thôi động nó chữa trị.
May mắn là có tu luyện linh hồn nên Ni chỉ bị hôn mê, sẽ không có di chứng gì. Chỉ cần có trợ giúp thì sẽ tỉnh lại. Việc gọi tỉnh khiến Nhiễm Nam phải tập trung hết sức, không kịp phản ứng khi Meow Meow lâm vào nguy hiểm lúc này.
“Chết… Chết rồi...” Meow Meow nhắm mắt chờ chết khi thấy ba thanh niên dị nhân hệ cường lực dữ tợn nhe răng nhảy xổ cực nhanh vào người mình thông qua lỗ hổng của vách ngăn, tay của chúng có tên thì mang móng vuốt sắc nhọn như vuốt sói, có tên thì có bàn tay sắt, có tên lại sở hữu đôi bàn tay như làm bằng nham thạch.
Ba tên nhàu lên xâu xé, xé xác Meow Meow xinh đẹp một cách vô tình không chút thương hoa tiếc ngọc. Trong nháy mắt, Meow Meow cảm giác như mình đã đi đến địa ngục vậy.
“Á”
“Hự”
“Ặc”
Từ đằng sau, ba thanh thép nhọn cực nhanh, cực mạnh xỏ qua ba cái đầu sọ của ba tên dị nhân này. Chết ngay lập tức. Thép nhọn có móc câu, ba thanh xoay nhẹ một cái móc vào da thịt trên đầu của ba tên rồi giật ngược về sau, kéo bọn chúng ra khỏi chỗ Meow Meow.
Meow Meow vừa lùi về hai bước vì sợ hãi bổng ngơ ngác nhìn ba tên bị đánh lén mà chết, cảnh tượng hãi hùng cô vừa tưởng tượng ra cuối cùng cũng không xuất hiện.
“May… May quá” Meow Meow hai tay ôm ngực, thở phập phồng, nghĩ lại cảm giác vừa đi qua quỷ môn quan mà toát hết mồ hôi.
“Ba tên này chết rồi? Ai ra tay nhỉ?” Cô tò mò bước tới nhìn ra ngoài lỗ hổng phòng ngự của mình. Ngạc nhiên với mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Tiếng chém giết vang lên khắp trời. Mấy tay dị nhân đàn em của Võ Vương đang xông lên đầu tiên để chém giết nhóm Meow Meow bỗng bị vòng vây bên ngoài là người dưới trướng John cũng đang lao lên theo tập kích.
Mấy tay đang chạy qua xem xét Ngân Giác và Hydro cũng bị John trên đường quay lại ra tay giết sạch trong tích tắc. Bất ngờ bị đồng bạn phản bội đánh lén nên bọn họ không kịp đề phòng, đến khi phản kháng thì đã chết hơn một nửa, rất nhanh sau đó cũng bị vây công chết gần hết. Phía John chỉ giữ mạng cho ba tên còn sống, còn có tác dụng cần đến.
Từ bên ngoài cùng, John gật đầu khen ngợi mấy tay đang báo cáo sự việc cho tân Đường Chủ rồi ung dung nhảy vào vòng chém giết. Thì ra mấy tay trong này của tân đường chủ hơn một nữa đã bị hắn ta thu phục từ lâu.
Việc báo cáo này chỉ nhằm một mục đích duy nhất đó là che dấu việc hai tên Võ Vương đã chết và thông báo cho tên Đường Chủ mới tin phía kẻ địch, Huỳnh Ni - người mạnh nhất nhì đã chết chắc mà thôi. Với thông tin như vậy thì mới để cho tên chết nhát Đường Chủ mới yên tâm mà dẫn người đến đây thu dẹp tàn cuộc, nhận lấy chiến thắng trong mơ của hắn.
Những tên gián điệp chưa bị thu phục sau ngày hôm nay cũng sẽ không còn sống để mà tiết lộ điều gì cả. Mọi thứ cứ đổ thừa cho “Ngũ Đại Quốc Vệ” của Nhiễm Nam làm là được. Vừa thanh tẩy các tay mắt quanh mình, vừa củng cố lại lực lượng của chính mình. Như vậy, tiếp sau đây “Ngũ Đại Quốc Vệ” có tấn công đến hắn cũng có sức mà đánh một trận. Còn chuyện bị khống chế “linh hồn” gì đó mà hai ả ta nói, không phải ả khống chế mình chết chắc rồi sao? Trừ khi có thần tiên cứu cô ta. Ha ha ha ha…
Bên kẻ địch một trong hai người mạnh nhất mà hắn biết đã chết. Bọn ngáng đường Võ Vương cũng bị diệt. Cuộc chiến này, phần thắng của hắn đã tăng lên hơn 70 phần trăm rồi. Việc tiếp theo là làm sao lợi dụng “Ngũ Đại Quốc Vệ” để hạ nốt tên tân Đường Chủ là được. Tên này chết nhát lại cẩn thận, lần này nếu hắn đến, lực lượng dẫn theo chắc chắn sẽ không thể xem thường được. Hừ. Cũng không biết tên điên trọc đầu kia có lợi dụng nguy cơ lần này để gây sự với mình không nữa. Nếu mà đến, ta cũng diệt luôn một thể cho bớt đêm dài lắm mộng.
“Bắt ả ta và đứa bé lại. Ta cần chúng để đối đầu với Ngũ Đại Quốc Vệ” John ra lệnh. Hắn muốn bắt giữ Meow Meow và Hùng Nam để làm uy hiếp khi tên âm hồn trong đầu mình dẫn người đến tấn công. Hừ hừ… Muốn chơi thằng John này… Không có dễ vậy đâu.
“Vâng, đại ca” hai tên dị nhân hệ cường lực bước tới.
Meow Meow cũng cạn linh lực nên không duy trì được bức tường phòng ngự bằng gỗ do linh lực mộc hệ diễn hóa mà thành nữa. Cô quay về bên cạnh cái xác của Huỳnh Ni và Hùng Nam đang lo lắng nắm tay Ni.
Linh hồn của Ni đã được gọi tỉnh, mệnh lực ra sức chủ động chữa trị thương thế nhưng vết thương quá nặng mà cô lại hôn mê mất một lúc, chậm trễ việc ngăn cản sức sống thất thoát. Hiện tại chỉ mới có thể cầm được máu, vết thương vẫn cực kỳ ghê tởm như cũ. Chưa có chút phục hồi nào.
Huỳnh Ni khác với Nhiễm Nam khi trước. Lúc trước có Sổ Ước trợ giúp Nhiễm Nam mới dễ dàng cầm cự qua mấy lần trọng thương như thủng bụng, mất cả ngực và bả vai các kiểu. Còn Ni, cô nàng chỉ có thể trông mong vào ý chí của chính mình mà thôi.
Ngay cả khi đã hấp thu Ý Thể trước đó đem ra khỏi Thời Không Giới giấu ở xa xa thì Huỳnh Ni cũng chỉ cầm cự được tạm thời bởi tâm thần cô không đủ tỉnh táo, việc lợi dụng mệnh lực trị thương bị thất thoát vô ích khá nhiều. Nếu trong vòng nửa tiếng nữa mà không có người giúp cô truyền thêm Mệnh Lực duy trì việc chữa thương và linh hồn cô không tỉnh lại thật sự mà vẫn mơ mơ màng màng như bây giờ, cô sẽ chậm rãi chết đi.
Nhiễm Nam rất lo sợ, hắn hiện tại đã cạn mệnh lực, muốn tu luyện ra lại thì không thể kịp được. Ý Thể hiện tại của hắn trong Thời Không Giới lại không dùng được bởi vì hắn đã tái sinh, cơ thể mới hoàn toàn, dù là dựa theo ADN của chính mình để tái tạo lại thì thứ như Ý Thể cũng bị xem như là nɠɵạı vật rồi, sẽ bị bài xích, không thể hấp thu được, không điều khiển được. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Nhóc Hùng Nam chỉ có thể lo lắng suông nắm tay cô. Đầu óc thì phân liệt ra nhiều luồng suy nghĩ tìm biện pháp giải quyết. Cùng lúc cũng truyền âm linh hồn hét lên với linh hồn đang vật vờ muốn tiếp tục hôn mê của cô nàng “Ni, em không được chết, nếu em chết, anh… Nhất định sẽ điên cuồng… Anh sẽ đi theo em sau khi trả thù cho Hồng Nhan xong… Nếu yêu anh… Em không được phép chết có nghe không.”
Meow Meow lần nữa gặp nguy, Nhiễm Nam không thể không phân tâm ra để hỗ trợ cô. Hắn quắt mắt quay sang nhìn hai tên dị nhân theo lệnh John đang đi tới.
“Hừ” Tiếng hừ lạnh buốt óc vang lên khiến Hai tên dị nhân theo lệnh John bước đến định bắt Meow Meow và Hùng Nam phải giật mình lùi lại một bước, mắt bọn chúng như bị nhòe đi, đầu óc run rẩy.
Trước mắt hai tên như có một con hung thú từ viễn cổ hiện ra. Nhìn nó giống như một con chó có tám đầu tám đuôi, to lớn như một cái tòa nhà cao tầng. Con thú này gầm gừ dữ tợn, từ mép chảy ra những hàng nước dãi rơi trên đất bốc khói xèo xèo như axit. Làn da của nó ghẻ lở lộ ra máu thịt đỏ hỏn. Xung quanh cơ thể có làn sương khói u ám như từ địa ngục tuôn ra.
Hai tên hãi hùng ngã ngửa lên mặt đất. Chúng bị Nhiễm Nam dùng Giả Tượng, hồn kỹ tạo ảo giác hù dọa muốn đái ra quần. Trong ánh mắt lạnh lẽo thiếu kiên nhẫn của nhóc Hùng Nam, sát khí bốc lên ngùn ngụt.
“Tiếc là mệnh lực ta đã cạn, nếu không, ta chặt đầu chó của hai ngươi. Hừ” Nhiễm Nam tức giận thầm nghĩ.
“Lại cái trò này” John đứng ở xa nhìn tới liền biết hai tên này gặp phải chuyện gì, cũng giống hắn đêm qua thôi, bị tên âm hồn trong đầu mình tạo ảo giác ma quái để hù dọa đây mà. Đành tự mình ra tay vậy. Nghĩ đoạn, John tự thân bước đến.
Để phòng ngừa hắn vẫn hắc hóa toàn thân sẵn sàng ứng biến nếu có ngoài ý muốn phát sinh. Tuy kẻ này mưu mô tầng tầng lớp lớp nhưng hành sự cũng rất cẩn thận khi cần thiết. Là một tên khi cần thì có thể mạo hiểm để giành chiến thắng nhưng vẫn sẽ cẩn thận những lúc tưởng như đã thắng chắc. Điều này đã cứu mạng hắn nhiều lần rồi. Cẩn tắc vô áy náy.
Đứng trước mặt Meow Meow, trước ánh mắt sợ hãi của cô và ánh mắt sắc bén của Hùng Nam. Bàn tay đen thùi đã hắc hóa của hắn nhanh chóng vươn ra, chạm vào người Meow Meow là hắn sẽ biến cô thành một pho tượng ma nơ canh màu đen ngay.
Lóe… Ba vệt sáng lóe lên cực nhanh lướt ngang bầu trời, từ trên cao nhắm thẳng vào đầu John.
Lóe lóe lóe lóe lóe…
Tiếp theo đó là hàng loạt tia sáng màu xám khác cùng lóe lên. Tất cả đều nhằm ngay vào John và mấy tên thủ hạ đứng gần xung quanh đang bao vây nhóm Meow Meow.
Lục Hồng Huấn và các anh em vệ sĩ từ trên trời cao sử dụng Linh Lực Thần Xạ, gom góp linh lực từ mọi người bắn ra gần 30 tia sáng chết chóc xuống bên dưới. Từng tia sáng xuyên qua cành cây lá của rừng, bắn lên đám đông kẻ địch bên dưới.
“Á...”
“AAA… Đau quá”
“Mẹ nó, thứ quỷ gì, A A”
“Hử?”
John phản ứng cực nhanh. Tuy hắn bị cưỡng ép hình thành bán linh hồn để thực hiện Hồn Ước nhưng điều này cũng có lợi cho hắn đó là linh hồn của hắn có thể nɠɵạı phóng giống những người có tu luyện linh hồn, dĩ nhiên là không thông thuận như tu luyện bài bản nhưng vẫn là có lợi cho tên này. Cùng với đó là giác quan nhạy bén và phản xạ thần kinh nhanh hơn. Tất cả những tia sáng bắn tới hắn điều né được hết một cách chật vật bởi vướng víu do cây cối trong rừng gây nên và tốc độ bắn của đạn rất nhanh, cũng khá chính xác. Khoảng cách giữa hắn với Meow Meow bị giãn ra gần 10 mét. Bỏ mất thời cơ để bắt cô.
Mặt đất bị bắn thủng lỗ chỗ, nhỏ như lỗ golf nhưng lại sâu không thấy đáy, khói mờ lượn lờ vì hỏa linh lực và thủy linh lực phản ứng với nhau. Đàn em của hắn có một hai tên bị bắn chết, những tên khác đa số điều bị thương tay và chân, những bộ vị không quá yếu hại nhưng lại hạn chế sức chiến đấu của chúng cực nhiều. Đây là kết quả Lục Hồng Huấn cố tình tạo ra. Hắn chỉ muốn cứu nhóm Nhiễm Nam chứ không phải tiêu diệt bọn người của John.
Bây giờ chưa phải là thời cơ tốt. Còn nhiều tên đang trên đường chạy đến đây, điều này sau khi khống chế Hồn Ước với John, Huỳnh Ni đã tra hỏi rõ ràng rồi. Nếu bây giờ ngửa bài thì mấy tên đó sẽ quay xe trốn mất. Khó mà tìm ra được chúng nữa. Cứ đợi tới mai hoặc mốt đến khi toàn bộ Đinh Tông ở miền Nam tập trung về rồi mới là lúc tổng tấn công như kế hoạch đã định.
“Rút” Thấy chuyện không làm được, John liền hạ lệnh rút lui nhanh gọn. Kẻ địch có lợi thế bay trên trời bắn xuống, còn may là bọn chúng bắn không đủ chính xác, có lẽ do giới hạn của mấy cây súng kia cộng với rừng cây che khuất bớt tầm nhìn từ trên cao của chúng, sát thương bắn xuống cực mạnh nhưng khó bắn chính xác với vật thể di chuyển không quy tắc. Tạm thời cứ lui lại đã, không thể liều mạng được. Hắn không thích đánh những trận đánh không có chuẩn bị. Chưa rõ được thực lực toàn bộ của đối phương.
Lục Hồng Huấn ra lệnh bắn cũng rất là miễn cưỡng bởi vì như vậy sẽ làm lộ ra vũ khí bí mật Linh Lực Thần Xạ phe mình. Thế là một lệnh kỳ lạ được đưa ra. Anh em dùng toàn lực để bắn xuống dưới cứu nhóm Meow Meow nhưng phải cố ý bắn trượt nhiều hơn bắn chính xác vào yếu hại. Lá cây và cây cối vốn dĩ không có mấy tác dụng che khuất với dị nhân chứ chưa nói đến những người có tu hồn lực như bọn họ, vốn mắt rất tinh và tai rất thính.
Một là để tạo nên tình báo sai lệch là độ chính xác của súng, hai là vừa cho đối phương thấy được lực sát thương khủng bố của những khẩu súng. Vừa khiến quân địch có cảm giác không quá đáng sợ nhưng lại phải tập hợp, hợp lực lại với nhau nhằm đối phó với những khẩu súng này. Giảm được tỷ lệ bọn này quá e ngại mà tản ra bỏ chạy hết thì hỏng.
John và đồng bọn rút lui rất nhanh. Lục Hồng Huấn cùng các anh em vệ sĩ lần lượt hạ xuống rừng cây. Anh ta há mồm kinh ngạc trước tình cảnh thê thảm của Huỳnh Ni. Thế mà cô vẫn chưa chết, còn hấp hối cũng thật là tài.
“Vào Thời Không Giới” Nhiễm Nam hạ lệnh. Meow Meow vội bế Huỳnh Ni lên, cùng mọi người chạy đến cổng Thời Không Giới vốn đã mở sẵn trước khi cuộc giải cứu nạn nhân được tiến hành.
Hùng Nam nhặt thần khí của Huỳnh Ni lên rồi chạy theo sát bên, nhìn đám xương thịt đỏ lòm ở cổ, ngực và đầu của Huỳnh Ni bị hất lên hất xuống theo nhịp chạy của Meow Meow mà hắn cảm thấy xót vô cùng. Lục Hồng Huấn vội vàng vỗ Tốc Phong Dực câu cả hai người Meow Meow bay lên không trung. Nhanh chóng bay tới vị trí cổng Thời Không Giới cách đó mấy trăm mét, dấu sau một dãy cây cối rậm rạp.
“Hy vọng… Huỳnh Ni còn cứu kịp. Chỉ có trong Thời Không Giới mới có thể cứu nàng mà thôi” Hùng Nam đã cạn mệnh lực, lúc này cũng được một vệ sĩ bế lên bay theo Lục Hồng Huấn. Bọn họ không thể đến phần không gian đã chia cho nhóm Nhiễm Nam trong Thời Không Giới nên chỉ có thể giúp hắn tới ngoài cổng mà thôi.
Trên đường bay, Hùng Nam cũng tranh thủ dùng Xuyên Giới Liên để liên lạc với một người. Đến nơi, Hùng Nam cũng hồi lại một xíu mệnh lực, vừa đủ để khởi động Thời Không Giới Lệnh của mình, cùng Lục Hồng Huấn và Meow Meow tiến vào bên trong.
“Ni… Hy vọng em không trách anh sau này… Anh chỉ muốn cứu em mà thôi” Nhiễm Nam lầm bầm trong Hồn Tâm. Để cứu Huỳnh Ni, hắn đành phải chấp nhận yêu sách của người khác vậy. Haizzz...
Cả trận chiến ác liệt trong đêm nay cứ như vậy từ lúc nhóm Nguyễn Văn Chiến bắt đầu cứu người đến lúc kết thúc không quá 5 phút trôi. Ai về nhà nấy. Khu rừng cạnh xưởng gỗ lại trở lại không khí im ắng như thường ngày. Trăng vẫn là trăng, gió vẫn nhẹ nhàng. Trái đất vẫn cứ xoay dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.