Ngay sau đó đem cả người phủ lên, quen cửa quen nẻo cởi bỏ qυầи ɭóŧ nàng đã bị thấm ướt, há miệng nặng nề ngậm lấy, liếʍ mút âm đế non mềm ngon miệng……
Hoàng Đế còn chưa đến mức hoa mắt ù tai, ngay cả người bên gối cũng không nhận ra, đặc biệt còn là nữ nhân duy nhất mà mấy năm qua bị hắn yêu thương vun tưới hàng đêm.
Ép hỏi như vậy cũng chỉ là để nàng chủ động nói ra nội tình mấy ngày gần đây dẫn đến tính cách thay đổi quá lớn mà thôi.
Nhưng hiện tại Khang Ngọc Nghi rất chột dạ, xuân thủy dưới thân vẫn chưa dừng lại, trên mặt lệ quang lập loè nháy mắt nước mắt rơi như mưa.
Môi anh đào khẽ nhếch, không biết nên giải thích như thế nào, nàng xác thật là Khang Ngọc Nghi, nhưng lại không phải Khang Quý Phi của hắn……
Không khí kiều diễm trong tẩm điện ban nãy tức khắc tan thành mây khói.
Giờ phút này trên người Hoàng Đế chỉ mặc một bộ trung y màu trắng bạc, tư thái hiên ngang cường tráng, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt vô cùng tuấn tú.
“Không…… Ta không phải giả dạng, ta chính là Khang Ngọc Nghi……” Đầu nhỏ của Khang Ngọc Nghi rũ xuống thấp thấp, nhỏ giọng nói như muỗi kêu.
Nàng vẫn ôm tâm lý may mắn, không muốn trực tiếp giải thích nàng không phải Khang Quý Phi trước đây.