Mắt hạnh Khang Ngọc Nghi mờ mịt hơi hơi phiếm hồng, ngứa ngáy khô nóng trên người chưa được giải, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc trước các ma ma ở lớp “Vỡ lòng”, cho nàng xem đủ loại kiểu dáng tư thế trong xuân cung đồ.
Thừa dịp Thế tử vẫn còn trong dư vị bắn ra dương tinh, Khang Ngọc Nghi nâng kiều mông đẫy đà cưỡi lên gương mặt hắn, cũng khó nhịn mà vặn vẹo lên, tìm kiếm nơi giảm bớt xao động trong người.
Nơi tư mật của Khang Ngọc Nghi cũng không có mùi lạ gì, ngược lại có vị thơm ngọt nhàn nhạt, thế tử từ trước đến nay tự khắc chế bản thân bị cưỡi lên mặt thế nhưng theo bản năng há mồm ngậm hút một ngụm.
Nàng tiếp tục vặn vẹo thân mình, ở trên môi mỏng cùng mũi cao của Thế tử cọ xát qua lại, bộ ngực sữa no đủ tròn trịa theo động tác của nàng đong đưa không ngừng.
Mật dịch vốn đang dự từng cổ từng cổ phun trào ra, theo cằm Thế tử chảy xuôi xuống cổ.
Dưới ánh nến mờ mịt, thế tử dùng ngón trỏ thô ráp thăm dò, rốt cuộc cũng tìm được huyệt khẩu chật hẹp đến cơ hồ không thể thấy, đem dương cụ thật lớn đặt lên miệng huyệt với ý đồ xâm lấn.
“A…… Đau quá…… Đừng……” Chỉ mới chậm rãi vào được cái đầu, Khang Ngọc Nghi liền đau đến kinh hô ra tiếng, mày đẹp nhíu lại, chóp mũi đỏ lên.
Tuy Thế tử đã bắn một lần, nhưng đây mới là lần đầu tiên hắn dùng súng thật thực chiến cắm vào trong nộn huyệt chật hẹp.
Mặc dù mới vào được phần đầu, cũng đã đủ để hắn sảng khoái đến da đầu tê dại, bắn ra ào ạt.