Ngô Trung, cung điện của Sở Vương.
Tất Thư đã rời đi, Hạng Trang xoay người nhẹ nhàng vỗ tay một cái, một gã toàn thân đều màu đen, mặt cũng che cái khăn đen Ô Mộc tử sĩ liền từ trong góc thư phòng lặng yên không một tiếng động đi ra.
Hạng Trang đem bức thư viết tay của Tất Thư đưa cho Ô Mộc tử sĩ, khẽ dặn dò:
- Mau cưỡi ngựa đi suốt đêm đến Định Đào, đem phong thư này tự tay giao cho Khuất Bất Tài, nói lại với Khuất Bất Tài, sự việc nếu không thành, thì bằng mọi giá, không từ mọi thủ đoạn, cần phải diệt trừ cái người đề cập tới trong bức thư này! Nhớ lấy!
- Vâng!
Ô Mộc tử sĩ lớn tiếng vâng dạ, tiếp nhận phong thư trong tay Hạng Trang một lần nữa ẩn vào trong bóng tối.
Nhìn theo bóng dáng của Ô Mộc tử sĩ biến mất dần trong bóng đêm, con ngươi Hạng Trang bỗng lóe lên một tia quang mang, khẽ lẩm bẩm:
- Bạch Mặc? Bạch Mặc! Mong là còn kịp…
##########
Hàm Dương, phủ tướng quốc.
Tú sĩ áo trắng hướng về phía Tiêu Hà vái chào thật sâu, nói:
- Đa tạ lão trượng đã trượng nghĩa tương trợ, vãn bối vô cùng cảm kích.
- Lão trượng?
Tiêu Hà nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nhịn được cười. Tên gia nhân ở bên cạnh giận tím mặt, tức khắc lớn tiếng răn dạy tú sĩ áo trắng:
- Tiểu tử rất vô lễ, cái gì mà lão trượng, đây là Tiêu tướng quốc!
Tú sĩ áo trắng nghe vậy ngạc nhiên, vội chắp tay thi lễ nói:
- Thì ra là Tiêu tướng quốc, vãn bối thất lễ.
Tiêu Hà khoát tay áo, nói:
- Tiểu ca không cần khách sáo, chuyện vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến.
Dừng một chút, Tiêu Hà lại nói:
- Nghe giọng nói của tiểu ca, chắc hẳn không phải là người Quan Trung?
Tú sĩ áo trắng vội nói:
- Đã làm phiền Tiêu tướng quốc hỏi đến, tại hạ là Bạch Mặc, chính là sĩ tử du học Quan Đông.
- Ồ, thì ra là du học sĩ tử.
Tiêu Hà vui vẻ gật đầu nói:
- Xưa nay bổn tướng thích kết giao sĩ tử trong thiên hạ, Bạch tiểu ca nếu như không chê đừng ngại ở lại hàn xá dừng chân, có được không?
Tiêu Hà là tướng quốc nước Hán, ngoại trừ phải xử lý chính vụ, còn phụ trách vì nước Hán tìm kiếm nhân tài. Lúc này sĩ tử sống nhờ ở trong phủ tướng quốc không tới một ngàn cũng có tám trăm, tuy nhiên nhìn thấy sĩ tử khác, Tiêu Hà theo bản năng cũng chiêu nạp thêm nữa, biết đâu trong số những sĩ tử này không chừng sẽ xuất hiện một Trương Lương hoặc Hàn Tín khác?
Nhưng Tú sĩ áo trắng lại lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối:
- Đa tạ ý tốt của Tiêu tướng quốc. Nhưng vãn bối còn muốn đi khắp Quan Trung nhìn ngắm một chút để mở mang thêm kiến thức, cho nên chỉ có thể phụ thịnh tình của Tiêu tướng quốc.
Tên gia nhân nghe vậy giận dữ đang muốn phát tác thì bị ánh mắt của Tiêu Hà ngăn cản.
Tiêu Hà khẽ mỉm cười, nói:
- Nếu như thế, bổn tướng cũng sẽ không lưu giữ tiểu ca.
- Vãn bối cáo từ.
Tú sĩ áo trắng lại vái chào Tiêu Hà, sau đó xoay người nhẹ nhàng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của tú sĩ áo trắng dần dần đi xa, tên gia nhân vẫn còn chưa hết giận nói:
- Tiểu tử này rất không biết điều, tướng quốc thật tâm muốn giữ lại như thế không ngờ hắn cũng dám cự tuyệt. Quả thật buồn cười!
Tiêu Hà khoát tay áo, chỉ nói:
- Thế này, ngươi phái người đi theo người này, vả lại xem hắn nghỉ chân ở dịch quán nào. Đợi chiều nay, bổn tướng sẽ đi tìm hắn.
- Hả?
Tên gia nhân nghe vậy lấy làm ngạc nhiên.
Tiêu Hà cũng không nói gì thêm, lập tức xoay người lên xe ngựa.
Tiêu Hà chính là Tiêu Hà, có thể nói là người có nhãn lực đương thời không ai có thể bì kịp, tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, hơn nữa chỉ có nói mấy câu ngắn ngủi với nhau, nhưng Tiêu Hà đã có thể cõ bản kết luận Bạch Mặc này tuyệt ðối là học trò của một danh sư. Về phần có thực tài hay không, có đáng để mời chào hay không còn phải tiếp xúc thêm một lần nữa.
Tuy nhiên hiện tại, Tiêu Hà lại phải đi đến Đông cung giảng bài cho Thái tử.
Vừa nghĩ tới Thái tử Lưu Doanh, Tiêu Hà không kìm nổi lắc đầu thở dài. Mặc dù Thái tử Lưu Doanh là con trai trưởng của Hán vương nhưng tâm tính quả thật là có chút ngốc nghếch. Nếu như quần hùng đều bị diệt, nước Hán đã thống nhất, Lưu Doanh cũng có thể giữ được địa vị của mình nhưng hiện tại thiên hạ vẫn còn tồn tại các quần hùng, các nước vẫn còn trong tình trạng tranh đấu với nhau, nước Hán nếu như không có một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, tương lai thật sự là rất đáng lo.
Cũng khó trách Đại vương vài lần đề cập đến việc muốn phế truất Lưu Doanh và lập Lưu Như Ý, con trai của Thích phu nhân làm Thái tử.
So sánh với Thái Tử Lưu Doanh, Lưu Như Ý quả thật có trí tuệ hơn rất nhiều. Tuy nhiên, Tiêu Hà cũng không cho rằng Lưu Như Ý có thể là một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, nếu muốn bàn luận ai mới có thể là một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, thì mặc kệ là Lưu Doanh, Lưu Như Ý, hay là Lưu Phì, đều kém xa Lưu Tị, cháu của Đại vương. Lưu Tị anh tuấn uy vũ, nhìn như ưng như lang, nhưng thật ra rất có khí độ kiêu hùng, đáng tiếc lại không phải là con trai trưởng của Đại vương.
##########
Nói về Bạch Mặc, tú sĩ áo trắng kia, ở bên trong thành Hàm Dương rảnh rỗi nói dối cả buổi, gần tới giữa trưa mới tới một quán rượu, một người đẹp quá tuổi thuỳ mị thướt tha lắc lắc cái mông to đã sớm bước ra nghênh đón, cười quyến rũ nói:
- Công tử, mời vào trong.
Bạch Mặc khẽ mỉm cười, theo sự dẫn dắt của cô chủ quán rượu xinh đẹp đi vào bên trong, ngồi dựa vào trước cửa quầy rượu.
Bạch Mặc vừa mới ngồi xuống, ngoài cửa bỗng nhiên lại thêm một người tới. Bạch Mặc nghe tiếng ngẩng đầu lên, chính là Tiêu tướng quốc, người đã giúp hắn giải vây lúc sáng. Bạch Mặc vội vàng đứng dậy đón chào, chắp tay thi lễ nói:
- Vãn bối kính chào Tiêu tướng quốc.
- Bạch tiểu ca không cần đa lễ.
Tiêu Hà khoát tay áo, cười nói:
- Bổn tướng đang muốn phái người đi tìm Bạch tiểu ca, không ngờ ngẫu nhiên gặp nhau ở đây, ha hả, thật đúng là thỉnh mời không bằng tình cờ gặp mặt, người xưa nói quả thật không sai mà.
Cô chủ quán thấy hai người có quen biết với nhau, liền dẫn Tiêu Hà tới ngồi đối diện cùng bàn với Bạch Mặc, hai người cùng nhau ngồi xuống.
Chỉ chốc lát, cô chủ quán đã mang tới hai bình rượu nhạt lớn cùng với một cái đĩa có vài con cá bơn đã được nướng chín. Bạch Mặc rót đầy rượu vào chén, trước tiên kính mời Tiêu Hà, nhưng lại che ống tay áo uống một hơi cạn sạch, uống xong chén rượu, Bạch Mặc lại buông chén rượu thở dài:
- Rượu nhạt Quan Trung này so với rượu trắng đất Sở, có thể nói thật là kém xa.
Cô chủ quán xinh đẹp bên cạnh vừa nghe vậy tức thì mân mê cái miệng nhỏ nhắn.
Tiêu Hà nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, nói:
- Bạch tiểu ca, rượu của Lệ nương là rượu tốt nhất ở Quan Trung, đó là rượu mà Đại vương của ta cũng khen không ngớt, vẫn so không bằng với rượu gạo của đất Sở hay sao?
Bạch Mặc nói:
- Tướng quốc chẳng lẽ không biết gần đây Giang Đông có xuất hiện hai dạng kỳ vật?
- Hai dạng kỳ vật?
Tiêu Hà thật sự không biết, lập tức hỏi:
- Là cái gì?
Bạch Mặc nói:
- Thứ nhất là giấy Công Thâu, thứ hai là rượu trắng. Hai kỳ vật này có thể nói là kỳ trân của thiên hạ, khi vãn bối du lịch ở nước Lương, đã từng may mắn chính mắt thấy giấy Công Thâu, lại còn chính miệng nhấm nháp rượu trắng, rượu trắng Giang Đông kia quả thật là danh bất hư truyền, vị nồng đậm, độ mạnh cũng vô cùng lớn, khách bình thường chỉ uống nửa chén đã say như chết.
- Giấy Công Thâu, rượu trắng?!
Tiêu Hà nghe vậy trong lòng nghĩ ngợi.
Từ khi quân Hán điều quân trở về Quan Trung, Đại vương ở luôn tại Lũng Tây khổ luyện kỵ binh, Chu Bột, Ly Thương và vài vị tướng quân đóng quân ở các quận khác cũng khổ luyện. Còn Tiêu Hà hắn lại một thân một mình mỗi ngày xử lý chính vụ, đối với các nước ở Quan Đông còn có chút sơ sót, nhất là đối với nước Sở kia, bởi vì đường xá xa xôi nên tin tức nắm được không nhiều lắm, xem ra, cần phải thành lập một đội quân tình báo để xâm nhập vào các nước ở Quan Đông nhất là ở nước Sở để dò hỏi tin tức.
Tiêu Hà không biết rằng Hạng Trang sớm đi trước một bước đã thành lập ra một tổ chức tình báo.
Bạch Mặc lại từ ống tay áo lấy ra một cuốn sách của Úy Liêu Tử đưa cho Tiêu Hà, nói:
- Mời tướng quốc xem, sách này là của Úy Liêu Tử, đó là từ giấy Công Thâu viết ra, đóng sách mà thành. Nếu so với thẻ tre trước kia thì nhẹ hơn không biết bao nhiêu lần, đồng thời giá cả cũng rẻ hơn nhiều so với tơ lụa, vật này, là một vật quý đối với người đọc sách như vãn bối.
Tiếp nhận sách từ trong tay Bạch Mặc, tâm tình Tiêu Hà lại càng thêm nặng trĩu.
Bạch Mặc lại giơ lên chén rượu, kính rượu Tiêu Hà và nói:
- Tiêu tướng quốc, mời.
Nhưng Tiêu Hà lại giống như không nghe thấy, nửa như cố ý nửa như vô ý nói:
- Đất Sở kỳ nhân kỳ vật xuất hiện liên tục, lại phát triển nhanh chóng như thế, Đại vương ta cũng cần chăm lo việc nước, chăm lo việc nước a...
Bạch Mặc nói:
- Tiêu tướng quốc quá lo lắng rồi, giấy Công Thâu, rượu trắng tuy là kỳ trân trong thiên hạ, có ảnh hưởng đến đại thế thiên hạ nhưng thực tại cũng có hạn. Trái lại gần đây nhất Sở Vương có tổ chức kỳ thi quốc gia, quả thật từ xưa cho tới nay, sức hấp dẫn của việc này đối với các sĩ tử quả thật quá lớn, Hán Vương nếu coi như không quan trọng, thì thiên hạ anh tài đã về với Sở Vương rồi.
- Kỳ thi quốc gia sao?
Tiêu Hà nghe vậy trầm ngâm, nhưng thật ra hắn biết đến việc này. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Quận thủ Tam Xuyên Lã Trạch cứ cách mười ngày đều gửi đi một đạo công văn đến Hàm Dương, báo cáo ngắn gọn tình hình các nước ở Quan Đông. Tuy nhiên tin tức mà Lã Trạch cung cấp cũng cực kỳ hạn chế, cho nên cũng không biết đất Sở đã xuất hiện hai kỳ vật là giấy Công Thâu và rượu trắng, nhưng nước Sở đang tổ chức kỳ thi quốc gia thì Lã Trạch cũng có đề cập đến.
Ngay sau đó Tiêu Hà lại nói:
- Bạch tiểu ca nói là Đại vương ta nên làm theo Sở Vương, tổ chức kỳ thi quốc gia sao?
- Nếu chỉ cần tụ tập anh tài thiên hạ, Hán Vương cần gì phải làm theo Sở Vương cho hổ thẹn?
Bạch Mặc dừng một chút, lại nói:
- Bất quá theo vãn bối nghĩ rằng bất kể là nước Sở hay là nước Hán, thực ra việc khẩn cấp trước mắt đều không phải là tổ chức kỳ thi quốc gia để thu hút nhân tài trong thiên hạ mà chính là phải tiến hành cải cách, tích lũy từng chút một tài lực cũng như vật lực tạo thành thực lực của một nước để chuẩn bị chiến tranh.
Tiêu Hà trong lòng mừng thầm, hôm nay cố ý đến quán rượu này của Lệ nương, mục đích cũng chỉ vì thăm dò nội tình của Bạch Mặc này, xem hắn thật sự có thực học hay không, rốt cục là có đáng giá hay không để Đại vương mời chào, hiện tại lúc này hắn mở miệng, đó là dịp không thể tốt hơn, lập tức vòng tay nói:
- Nguyện nghe cao kiến.
Bạch Mặc lại nói:
- Thiên hạ ngày nay, Hán Vương mặc dù đức cao vọng trọng, trấn áp các nước chư hầu, nhưng mà bởi vì nước Sở chưa diệt, vả lại đang ở thế giằng co, cho nên trở về thời ḱ " Các anh hùng cùng tồn tại, các nước tranh đấu" dĩ nhiên trở thành kết cục đã định. Tuy vậy thế cục ấy có lẽ là sẽ không lâu lắm, ngắn thì hai mươi năm, lâu là năm mươi năm, thiên hạ cũng vẫn thống nhất!
Tiêu Hà nhẹ nhàng vuốt cằm, Bạch Mặc giải thích lúc này thật sự là tình cờ trùng hợp với ý của hắn.
Dừng một chút, Bạch Mặc lại nói:
- Vãn bối du lịch khắp Quan Đông, phát hiện nước Triệu, nước Tề, nước Lương, nước Sở đều kiên quyết cải cách cho mạnh lên, thậm chí nước Yến giáp ranh phía bắc cũng thi hành cải cách. Các nước ở Quan Đông ý chí không nhỏ, Hán Vương nếu như bảo thủ thì chẳng khác gì đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi, sớm muộn gì cũng sẽ bị các nước Quan Đông tiêu diệt.
Bạch Mặc nói những lời này cực kỳ thẳng thắn, nếu đổi lại là các võ tướng như Chu Bột, Ly Thương ở đây, chỉ sợ sẽ rút kiếm chém ngay tại chỗ. Tiêu Hà nghe xong trong lòng cũng chấn động, Bạch Mặc này không chỉ có sự can đảm và hiểu biết hơn người, những lời nhận xét này cũng có chỗ độc đáo, nếu lấy sự can đảm, hiểu biết kia cùng với lời nhận xét ấy mà nói có thể khẳng định người này là một nhân tài.
Hơn nữa, Bạch Mặc này kiến thức chắc là không chỉ có bấy nhiêu, nếu hắn đã dám dõng dạc đề cập việc nước Hán cũng cần cải cách, điều này đã nói lên trong lòng hắn có lẽ là đã suy tính đầy đủ phương án cải cách, không biết là phương pháp cải cách ấy như thế nào? Đơn giản chỉ là mô phỏng theo phương pháp của nước Tần hay là có sáng kiến gì khác?