Tám ngày sau khi thi xong tất cả tám khoa thi, kì thi quốc gia từ lúc khai thiên lập địa trên lịch sử Hoa Hạ cùng cũng kết thúc một cách tốt đẹp.
Kì thi quốc gia của Sở quốc mặc dù có chút giống với khoa cử đời sau trên hình thức, nhưng lại có sự khác biệt về bản chất, khoa cử đời sau quá tôn sùng nho gia, cùng với kinh, sử, tử, tập (cách phân loại sách vở ngày xưa: kinh điển, lịch sử, chư tử, văn tập) của nho gia, trọng hình thức nhưng xem nhẹ thực dụng, còn kì thi quốc gia của Sở quốc lại không có xu hướng rõ ràng, như là pháp gia, binh gia, nho gia đều cần sát hạch, hơn nữa khinh hình thức nhưng lại trọng thực dụng.
Kì thi khoa cử ở lịch sử, rất nhiều kì thi chỉ chú trọng tài văn chương xuất chúng hay không, hành văn thông suốt hay không, thư pháp đẹp hay không, lập ý có cao xa hay không… nhưng kì thi quốc gia của Sở quốc lại hoàn toàn không như vậy, thí dụ như kì thi pháp gia, tiêu chuẩn sát hạch suy nhất chính là học sinh có hay không có năng lực giải quyết vấn đề thực tế thông qua điển tích pháp gia. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Làm một người giám khảo, Hạng Trang rất hy vọng thông qua sự cố gắng của mình, tạo ra dấu vết thiết thực cho kì thi quốc gia của nước Sở, Hạng Trang rất hy vọng sĩ tử khắp thiên hạ có thể hiểu được, cùng với bách gia, học thuật đua tiếng là điều tốt, nhưng không có một nhà học thuyết nào là hoàn mĩ, đã là pháp gia cũng không thể giải quyết tất cả vấn đề, chỉ có thực dụng mới là đệ nhất!
Dấu vết phải thiết thực này một khi tạo lên, kì thi quốc gia của nước Sở không sẽ lại đi vào ngã rẽ giống như khoa cử cơ bản, sĩ tử được tuyển chọn phần lớn cũng sẽ trở thành quan lại thấp, nhưng không phải hạng người chỉ biết viết mấy chữ bút lông đẹp, chỉ biết ba hoa bốc phét, nói hay làm dở.
Kì thi quốc gia lần này, cuối cùng chọn lựa ra hai trăm linh sáu học sinh!
Để đem tinh thần " Phải thiết thực" lộ rõ, Hạng Trang lệnh cho Bách Lý Hiền công bố hai trăm lẻ sáu vị học sinh vào trường thi ngoài quyền thuật kiếm thuật ra, toàn bộ 7 bài giải của môn học, đồng thời phụ thuộc vào kiểm tra đánh giá của giám khảo, trong sự đánh giá khảo sát của giám khảo, không nêu ra sự tốt xấu dài ngắn của các gia Chư Tử, chỉ có điều lặp lại vận dụng học thuyết Chư Tử để giải quyết vấn đề thực tế như thế nào.
Ngày công bố kết quả thi, tự nhiên là có người vui có người buồn, hơn nữa số người buồn sẽ nhiều hơn người vui, tuy nhiên đây không phải việc không có biện pháp, Sở quốc hoàn toàn không thể làm ngơ, lưu lại toàn bộ sĩ tử ứng thi nhiều như vậy đến Ngô Trung? Thật sự nếu làm như vậy, chỉ nuôi sống số sĩ tử này có thể trở thành gánh nặng trầm trọng của Sở quốc.
Tiếp theo, Hạng Trang bày yến tiệc long trọng ở hoàng cung, mở tiệc mời những sĩ tử nhập học, đồng thời dựa vào điều khoản cấp bậc Sĩ Nông Công Thương (bốn loại dân thời xưa, bao gồm: người đọc sách, người làm ruộng, người làm công, người kinh doanh). Trao tước vị "công sĩ" tại chỗ cho số học sinh này, lúc trao tước vị văn sách, những học sinh xuất thân thế gia, sĩ tộc cơ bản sẽ hủy bỏ, nhưng số con cháu hàn môn xuất thân từ nông phu, thương nhân này lại hoàn toàn kích động thì hỏng rồi.
Ngày tiếp theo, Hạng Trang lại một mình ở hoàng cung triệu kiến mười sĩ tử nổi trội, xuất sắc nhất, nhưng diễn tấu của Tất Thư lại là kịch có giọng hát và điệu bộ rất nặng trong số đó, bởi bì Tất Thư là người xếp đầu của kì thi quốc gia đầu tiên, Hạng Trang cũng không lập Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa đầu tiên của kì thi quốc gia, nhưng người xếp đầu là người xếp đầu, tuyệt đối đáng được đối đãi khác nhau.
Cung Sở vương, Thượng Thư phòng.
Tất Thư dựa theo lễ nghi bề tôi bái kiến quốc vương của sự ghi chép thượng thư tiến hành đại lễ bái kiến đối với Hạng Trang, nhìn thấy kiểu dáng cung kính của Tất Thư, trong lòng Hạng Trang thấy nhẹ nhàng gật đầu, sự thật chứng minh, cậy tài khinh người của Tất Thư trước đây, phóng đãng ngang ngạnh đều là vẻ ngụy trang bày ra, từ bản chất, Tất Thư vẫn là một học sinh rất khiêm tốn.
Điều càng khiến cho Hạng Trang mở cờ trong bụng chính là. Tất Thư có thể nhận được ban thưởng của Hạng Trang, còn có thể dựa theo lễ nghi bề tôi bái kiến quốc vương tham kiến Hạng Trang này, đó có ý nghĩa là nhập triều làm quan Sở quốc đã ngã ngũ!
Hai người tự hành lễ, Hạng Trang lại nghiêm trang đưa tay mời Tất Thư ngồi vào vị trí.
Tất Thư không khách khí, vung ống tay áo ngồi xuống đối diện với Hạng Trang.
Hạng Trang trầm ngâm một lát, hỏi:
- Học Kiếm, ngươi đã đề cập đến hủy bỏ chế độ binh lính Dịch Tốt ở 《 luận quân Sở 》, toàn diện tiến hành chế độ quân Truân. Quả nhân cảm thấy trong lời văn dường như còn chưa hết ý, ngươi có thể nói tỉ mỉ cho quả nhân?
- Tuân mệnh? Tất Thư vui vẻ gật đầu. Lập tức đem rất nhiều việc về quân Truân nói thẳng ra.
Hạng Trang thi thoảng hỏi mấy điều, Tất Thư cũng đối đáp, hai người thảo luận nghiên cứu suốt hơn hai canh giờ, cung nữ vài lần vào trong nhắc nhở Hạng Trang đi dùng bữa bữa đều bị Hạng Trang đuổi ra ngoài, cuối cùng vẫn là Doanh Trinh dẫn theo hai cung nữ dùng hộp đồ ăn kèm theo chút rượu đưa vào thư phòng, Hạng Trang, Tất Thư ăn đối phó một chút.
Tất Thư đặt cốc rượu xuống, thở dài nói:
- rượu ngon, ở đây rượu quỳnh tương cũng trở thành rượu ngon.
Nói thế này một chút, Tất Thư lại cảm thấy hiếu kì nói:
- Đại vương, trước khi đến Giang Đông thần cũng từng chu du các nước, ngược lại cũng chưa từng nhấp nháp qua rượu mạnh như vậy, thật không biết rượu mạnh này ủ như thế nào?
- Có cơ hội, quả nhân có thể đem ngươi đi mở rộng tầm mắt phương pháp ủ rượu.
Hạng Trang khẽ mỉm cười, nói:
- Tuy nhiên hiện tại, chúng ta vẫn thảo luận một chút vấn đề cụ thể về chế độ quân Truân, thí dụ như nói miễn trừ thuế ruộng của hộ quân, quả nhân cho rằng có chút không ổn, bởi vì có xung đột với thuế ruộng mới sắp tiến hành.
Tất Thư gật đầu, nói:
- Đây quả thực là một vấn đề, cho nên đối với đại Sở mà nói, việc cấp bách không phải là hủy bỏ Canh Tốt Dịch Tốt, thi hành chế độ Quân Truân, mà là thi hành thuế ruộng mới, từ căn bản phá giải cục diện khó khăn thiếu hụt thuế ruộng của Sở quốc, nếu không, Đại vương lại rất khiêm tốn, quân Sở rất dũng mãnh thiện chiến, cũng tuyệt đối không thể không có cách chinh phục cả thiên hạ.
- Những lời này của ngươi thực sự nhắc nhở quả nhân.
Hạng Trang gật đầu, nói:
- ở trên bài thi pháp khoa ngày đầu tiên, Học Kiếm ngươi viết một trăm chữ Liêu ở phía giới hạn mặt sau bài thi, tuy nhiên quả nhân lúc xem, lại phát hiện một trăm chữ này lại có thâm ý, trong lời văn dường như nghiên cứu thảo luận Liễu Quân Dao Dịch, khả năng Bình Toán Phú, ngươi có thể nói tỉ mỉ cho quả nhân?
Tất Thư lộ vẻ mặt khó xử, Cười trừ nói:
- Đại vương, thần quả thực không thể nói ra.
- Cái gì, ngươi không thể nói ra.
Hạng Trang ngạc nhiên nói, Học kiếm, những lời của người là có ý gì?
Tất Thư đứng dậy, vái chào thật sâu hướng về Hạng Trang, lúc này mới thành khẩn nói:
- Đại vương có điều không biết, một trăm chữ kia kì thực là tác phẩm sư huynh Bạch Mặc của thần, tuy nhiên là thần chỉ sao chép mà thôi, khiến đại vương chê cười rồi.
- Sư huynh ngươi, Bạch Mặc?
Hạng Trang nhíu mày, nói:
- Cũng là Học trò của Quỷ Cốc.
Tất Thư chắp tay, đáp rằng:
- Gia sư chỉ thu nhận hai học trò, đó là sư huynh Bạch Mặc và thần.
Hạng Trang nghe vậy nghiêm nghị, lập tức vội vàng hỏi:
- Học kiếm, Bạch Mặc này so với ngươi như thế nào?
Tất Thư không cần nghĩ ngợi nói:
- Thần chỉ thích quân sự, chỉ tập binh gia, sư huynh Bạch Mặc cũng là đọc qua bách gia Chư Tử, rất tinh thông, cho nên, tài năng của sư huynh Bạch Mặc còn hơn xa thần gấp trăm lần!
- Ách…! Hạng Trang nấc nghẹn, một lúc lâu sau không nói lên lời.
Hơn nửa ngày sau, Hạng Trang mới lấy lại bình tĩnh, hỏi:
- Học Kiếm, lệnh sư huynh nay ở đâu?
Tất Thư trầm ngâm một lát sau nói:
- Đại vương, mấy tháng trước thần và sư huynh Bạch Mặc cùng xuống núi, thần đi về hướng đông, còn sư huynh Bạch Mặc lại đi về hướng tây, nghĩ đến hiện tại ở hay không ở Lương quốc, Hàn Quốc, thì là đến Quan Trung rồi.
- Cái gì? Tới Quan Trung rồi!
Hạng Trang nghe vậy sắc mặt không khỏi khẽ biến, Tất Thư trước mắt này đã cao tay như vậy, tên Bạch Mặc kia còn lợi hơn so với Tất Thư, nếu khiến hắn vào Quan Trung, Hàng phục Lưu Bang, điều đó hoàn toàn có thể? Hơn nữa Bạch Mặc này tinh thông nghiên cứu Bách Gia Chư Tử, một khi hắn ở Quan Trung thi hành cải cách chính trị, chẳng phải là chuyện xấu hay sao?
Tuy nhiên, lo âu thì lo âu, Hạng Trang cũng không dám lộ ra ý mời chào Bạch Mặc trước mặt Tất Thư, đều nói môn chủ Hải Đại môn Quỷ Cốc chỉ thu nhận hai đệ tử, sau đó đặt vào tranh giành thế gian, người thắng sẽ trở thành môn chủ tiếp theo của Quỷ Cốc, Tất Thư đã làm quan Đại Sở, nghĩ đến tên Bạch Mặc kia tuyệt đối không thể lại làm quan nước Sở nữa.
Tất Thư dường như đoán được suy nghĩ trong lòng của Hạng Trang, lập tức nói:
- Đại vương, chi bằng thần viết một bức thư, đem cho sư huynh Bạch Mặc triệu kiến đến Giang Đông dốc sức vì Đại Sở.
A? Hạng Trang ngạc nhiên nói:
- Học Kiếm, lệnh sư huynh đồng ý tới sao?
Tất Thư đường đường chính chính, nói:
- Trí tuệ của đại vương vượt xa hơn các chư hầu bình thường, dũng mãnh cương nghị lại là nhân tài kiệt xuất đương thời, dưới trướng cũng là văn võ cường thịnh, nhân tài đông đúc, chỉ cần pháp luật mới có thể thuận lợi thi hành, tích cóp quốc lực vừa đủ, quét sạch thiên hạ, thống nhất thiên hạ đó là việc sớm muộn, sư huynh Bạch Mặc tại sao không chịu đến?
Hạng Trang nói:
- Nhưng là học trò Quỷ Cốc các ngươi không phải, cái gì… sao?
Tất Thư nói:
- Đại vương, chẳng qua là nghe nhầm thiên hạ đồn bậy, qua nhiều thế hệ học trò Quỷ Cốc đồng thời có sự hạn chế nhân số, càng không để việc học trò môn hạ lựa chọn phe cánh đối địch, quyết phân thắng bại diết hại lẫn nhau, Tôn Tẫn, Bàng Quyên trước kia cùng bái sư Quỷ Cốc Tử, cuối cùng cũng cùng lúc làm quan Đại Ngụy sao?
- Cũng phải. Hạng Trang gật đầu liên tục thừa nhận.
Năm đó Tôn Tẫn mời Bàng Quyên nhập Ngụy, nếu không phải khí chất của Bàng Quyên nhỏ hẹp, không thể dung nhận, trái lại còn thiết kế hãm hại Tôn Tẫn, Tôn Tẫn làm sao có thể giả vờ trốn tránh đến Tề Quốc?
Lập tức Hạng Trang lại nói:
- Như thế, còn có Lao Học Kiếm ngươi?
Tất Thư vui vẻ nói:
- Tuy nhiên điều này dễ như trở bàn tay, không đáng nhắc đến.
Lập tức Tất Thư mài mực rải giấy ngay trên án thư, sau đó múa bút viết một phong thư, trong thư nói đến đủ các loại việc Tất Thư làm ở Giang Đông, khen ngợi hết khả năng đối với Hạng Trang, trong lời nói Hạng Trang nghiễm nhiên chính là người được chọn duy nhất thống lĩnh thiên hạ, sau đó để Bạch Mặc mau chóng đến Giang Đông, phò trợ bá nghiệp đế vương của Hạng Trang.
Quan Trung Hàm Dương, Tương Phủ.
Tiêu Hà bước ra từ cửa lớn Tướng Phủ, lúc đang định trèo lên xe ngựa, bên tai bỗng nhiên mơ hồ nghe được một hồi âm thanh ồn ào, lúc quay đầu nhìn, chỉ thấy góc phố cách cửa lớn Tướng Phủ không xa, không ngờ tụ tập mười mấy người, những người này vây thành một vòng tròn, đang chỉ chỏ đối diện, trong đám người dường như còn có những âm thanh tranh cãi loáng thoáng.
Tiêu Hà lúc này nhíu mày nhăn mặt, đường đường trước cửa Tướng Phủ Quốc, lại có người tụ tập gây rối?
Học trò thông minh Tiểu Lại sớm đã vội vàng chạy lên trước, một lát sau liền làm rõ chân tướng sự tình, hóa ra là tử sĩ du học xảy ra xung đột với bọn vô lại phố phường, bọn vô lại phố phường muốn cướp bảo kiếm của lũ sĩ tử kia, lũ sĩ tử kia không cho, hai bên liền đánh nhau bên đường, kì thực cũng chưa động thủ, chính là bọn vô lại phố phường kia khóc lóc om sòm ở bên đường.
Lập tức Tiêu Hà tức giận nói:
- còn không đuổi bọn vô lại phố phường đi?
Học trò Tiểu Lại lấy lòng nói:
- Tướng quốc yên tâm, đã đuổi đi hết rồi.
Giữa lúc nói chuyện, một người học trò tú tài áo trắng dáng người thon dài đã dương dương tự đắc đi qua xe ngựa của Tiêu Hà, tên học trò tú tài áo trắng kia tuổi chừng hơn ba mươi, ôm một thanh bảo kiếm khảm bảy màu bảo thạch, trông cử chỉ tỏ ra rất nho nhã, Tiêu Hà thấy vậy không khỏi nheo hai mắt lại, dựa vào thị lực nhìn người của hắn, nhìn ra người trẻ tuổi thật sự không đơn giản.