Chín giờ sáng, bài phỏng vấn độc quyền được đưa lên đầu trang Web video, Weibo và các diễn đàn lớn về giải trí lập tức điên cuồng đăng lại.
Tuy hơn nửa năm nay, chuyện của Kỷ Sơ Hạ và kim chủ sau lưng đã không còn là đề tài mới mẻ, nhưng Kỷ Sơ Hạ dám công khai xuất quỹ, thậm chí “ép hôn” trước camera thật sự làm quần chúng ngã rớt mắt kính.
Lập tức có người ước ao ghen tỵ, cũng có người nghiến răng nghiến lợi chua lè giậm chân, đúng là một vở kịch lớn.
Mà lúc trên mạng đang ồn ào gió tanh mưa máu, Kỷ Sơ Hạ và Tần Ý lại không khoe khoang xuất hiện ở đại sảnh phòng đăng ký kết hôn, tự tay điền vào giấy kết hôn.
Quá trình lấy chứng nhận rất thuận lợi, tuy ánh mắt của nhân viên công tác rất hiếu kỳ, nhưng vẫn tươi cười thân thiện. Hai người vừa ra khỏi nơi đăng ký liền bị người chụp ảnh phát lên mạng, quần chúng ăn dưa đều ồ lên, trên trang Web chính thức vô cùng cao lãnh của Tần thị, trang đầu tiên chính là đăng thông báo kết hôn của chủ tịch Tần.
Có rất nhiều nhân vật của công chúng tuyên bố kết hôn hay yêu đương trên Weibo, nhưng thanh niên tài giỏi thông báo kết hôn trên trang Web chính thức của công ty lại không nhiều. Tuy bảng thông báo này rất nghiêm chỉnh và đúng bài bản, nhưng giữa những câu chữ lại bốc mùi bánh chó nồng nặc, show ân ái đầy mặt quần chúng vây xem.
Thân là đương sự, hai nhân vật chính đã lên xe rời đi. Một tay Tần Ý đặt trên vô lăng, tay kia thì nắm chặt tay Kỷ Sơ Hạ không muốn buông ra.
Cậu cười ngây ngô nhìn tờ hôn thú trong tay, sau đó chụp một tấm ảnh đăng lên Weibo: “Đúng vậy, tôi kết hôn rồi!”
Rốt cục có thể thẳng thắn thừa nhận một nửa của bản thân, trời biết cậu vui vẻ đến cỡ nào.
Tần Tranh gọi điện thoại đến, tới tấp chất vấn bọn họ: “Anh, chị dâu! Tại sao hai người đăng ký kết hôn mà không nói cho em biết! Em lên mạng mới thấy, thật quá đáng!”
Khóe miệng Tần Ý cong lên, bình tĩnh nói: “Nói cho em biết làm chi? Bọn anh đi đăng ký, chẳng lẽ em định đi theo?”
Tần Tranh ngượng ngùng nói: “Em đi theo nhìn một chút…”
Tần Ý không để ý đến hắn, dứt khoát cúp điện thoại, người khác gọi đến cũng không nghe, quay qua hỏi Kỷ Sơ Hạ: “Em muốn đi đâu?”
Cậu nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Đi thăm mẹ em.”
Mẹ của Kỷ Sơ Hạ được chôn cất trong một nghĩa trang công cộng ở nɠɵạı ô, mấy năm trước cậu dư chút tiền đã sửa sang lại, vị trí vẫn như cũ, cậu và Kỷ Thu Vũ thường xuyên đến, quét dọn thật sạch sẽ.
Kỷ Sơ Hạ đặt hoa mang đến trước bia mộ, sau đó ngồi xổm xuống nhỏ giọng trò chuyện: “Mẹ, lần trước con nói muốn dẫn người đến cho mẹ xem, anh ấy là Tần Ý, hôm nay chúng con đăng ký kết hôn rồi.”
Tần Ý vô cùng nghiêm túc quỳ lạy ba cái trước bia mộ, trịnh trọng hứa hẹn: “Con sẽ chăm sóc Sơ Hạ cả đời, xin dì cứ yên tâm.”
Kỷ Sơ Hạ cười cười với hắn: “Gọi mẹ đi.”
Hắn nhéo nhẹ lên tay cậu, rất tự nhiên sửa miệng: “Mẹ cứ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với Sơ Hạ cả đời.”
Cậu gật gật đầu: “Em cũng sẽ tốt với anh.”
Tần Ý cũng đưa cậu đi thăm cha mẹ hắn, nghĩa trang tư nhân của nhà họ Tần cách nghĩa trang công cộng không xa, cảnh vật rất đẹp, rất u nhã và yên tĩnh.
Bia mộ hợp táng dán ảnh chụp cha mẹ Tần Ý, cha hắn trông rất anh tuấn nho nhã, còn mẹ hắn thì dịu dàng xinh đẹp. Kỷ Sơ Hạ vừa nhìn liền biết hai người chắc chắn là người rất tốt, cậu cũng quỳ lạy bia mộ ba cái. Tần Ý nắm chặt tay cậu, nói với cha mẹ hắn: “Cậu ấy rất tốt, cha mẹ cứ yên tâm.”
Trước khi gặp được Kỷ Sơ Hạ, hắn chưa hề nghĩ sẽ có một người làm hắn yêu hết lòng hết dạ như vậy, muốn nhanh chóng cùng cậu bước vào đời sống hôn nhân, muốn đưa cậu đến trước mặt cha mẹ. Sơ Hạ tốt như vậy, nếu cha mẹ hắn còn sống, nhất định cũng sẽ rất thích cậu.
Buổi chiều, Tần Ý và Kỷ Sơ Hạ vẫn đến bệnh viện một chuyến. Khớp xương được phẫu thuật đã lành, chú ý một chút sẽ không có bất cứ vấn đề gì nữa. Tần Ý rất lo lắng, tuần sau bộ phim Khê Hoa Ngạn sẽ quay tiếp, phim võ hiệp có rất nhiều cảnh đánh nhau, hắn thật sự lo lắng Kỷ Sơ Hạ sẽ lại tự mình ra trận.
“Hay là không quay nữa?”
“Đoàn làm phim đã đợi em mấy tháng rồi, hiện tại sao có thể nói không quay nữa.”
“Chân của em thật sự không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao mà, em không làm được thì còn có diễn viên đóng thế mà.”
Tuy sau khi bộ phim khởi quay có rất nhiều tình huống thay đổi bất ngờ, nhưng Kỷ Sơ Hạ vẫn muốn quay cho xong. Đây là bộ phim đầu tiên cậu đóng vai chính, cậu thật sự hy vọng cuối cùng có thể viên mãn hơ khô thẻ tre.
Tần Ý biết tâm tư của cậu nên không yêu cầu quá đáng. Kỷ Sơ Hạ ngang hàng với hắn, trên phương diện sự nghiệp, hắn sẽ tôn trọng bạn đời.
Buổi tối hôm đăng ký, Tần Ý đuổi Tần Tranh ra ngoài, cho toàn bộ người làm trong nhà nghỉ hết, ngay cả Kỷ Thu Vũ cũng đến nhà họ Dương tá túc. Kỷ Sơ Hạ đích thân xuống bếp làm một bàn thức ăn gia đình bình thường, Tần Ý làm trợ thủ, giống như một cặp vợ chồng bình thường, cùng hưởng thụ bữa ăn đơn giản mà ấm áp và ngọt ngào.
Tần Ý khui một chai rượu ngon, Kỷ Sơ Hạ cao hứng uống hơi nhiều, cuối cùng được hắn ôm lên lầu. Ôm nhau ngã vào giường lớn mềm mại trong phòng ngủ, Kỷ Sơ Hạ vươn tay sờ sờ ga trải giường mới thay, nhỏ giọng nói: “Màu hồng à.”
“Hôm nay mới đổi, cho có không khí vui vẻ.”
Kỷ Sơ Hạ nheo mắt cười: “Nhìn thật đẹp.”
Đôi môi ấm áp của Tần Ý kề vào lỗ tai cậu, giọng nói đầy mê hoặc: “Đi tắm trước nha?”
Nghe thấy hơi thở của hắn ngày càng dồn dập, cậu nhỏ của Kỷ Sơ Hạ càng trướng lớn khó chịu, Tần Ý lại không cho cậu sờ nó: “Bảo bối ngoan, nhịn chút nữa, rất nhanh sẽ cho em bắn ra.”
Sau khi bị đâm chọc hơn trăm cái, Kỷ Sơ Hạ thét chói tai, bị đâm đến bắn ra. Hai tay Tần Ý nắm lấy thắt lưng cậu, kéo cậu lên đặt trên thành bồn tắm, sau khi hung ác đưa đẩy mấy chục cái cuối cùng, rốt cuộc hắn cũng bắn ra trong người cậu.