Trời gần tối, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu, dưới ánh chiều tà, cô dâu mặc váy cưới xinh đẹp khoác tay cha, dưới tiếng nhạc cưới réo rắt đi dọc theo con đường đầy hoa hướng về phía chú rể đang đứng mỉm cười chờ cô.
Kỷ Sơ Hạ và Tần Ý ngồi cạnh nhau, nhìn cô dâu chú rể thành kính tuyên thệ dưới sự chứng kiến của mọi người, sau đó đeo nhẫn cưới cho nhau. Tất cả khách khứa đều vỗ tay thật to, chân thành chúc phúc cho hai người. Có lẽ là do bị cảnh tượng này cảm động, khóe mắt Kỷ Sơ Hạ hơi ướt, lúc Tần Ý quay đầu qua nhìn, cậu cười cười với hắn, Tần Ý nắm lấy bàn tay đang để trên đầu gối của cậu, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Đêm xuống, nhà họ Dương cử hành tiệc rượu long trọng ở lầu hai biệt thự, nhân vật chính ngày hôm nay là Dương Vãn Thanh và chú rể cùng khiêu vũ điệu nhảy đầu tiên. trong sàn nhảy, cặp đôi mới được ông trời tác hợp ôm nhau khiêu vũ dưới ánh mắt của công chúng. Sau đó có vài cặp đôi lục tục vào sàn nhảy, Tần Ý đặt ly rượu trong tay xuống, hỏi Kỷ Sơ Hạ đứng bên cạnh: “Em biết nhảy không?”
“Không biết.” Kỷ Sơ Hạ nhìn vào mắt hắn, trong mắt nổi lên ý cười: “Anh dạy em đi.”
Tần Ý nắm tay Kỷ Sơ Hạ, cúi người hôn lên ngón tay thon dài, sau đó kéo người lại gần, tay kia thì ôm eo, bắt đầu đung đưa cơ thể theo điệu nhạc.
Bọn họ không để ý đến ai mà ôm nhau thân mật, Tần Ý kề sát vào tai Kỷ Sơ Hạ, nhỏ giọng hói: “Em thấy hôn lễ hôm nay thế nào?”
“Rất long trọng, thật viên mãn.”
“Sau này lúc chúng ta kết hôn, còn làm tốt hơn.”
Kỷ Sơ Hạ nhỏ giọng lầu bầu: “Em đồng ý kết hôn với anh lúc nào…”
Hắn cười khẽ: “Vậy nên anh mới nói là sau này.”
Cậu không tranh cãi, lần đầu tiên phát hiện da mặt Tần Ý dày như vậy.
Điệu nhạc kết thúc, hai người lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc ra ngoài sân thượng, cánh cửa ngăn cản hết tiếng nhạc và tiếng cười đùa bên trong.
Đối diện khoảnh sân là hồ nhân tạo phía sau biệt thự, đêm lạnh như nước, rõ ràng là tối mùa hè, nhưng ở nơi đầy cây cối thế này trong biệt thự lại có cảm giác lành lạnh. Trên bầu trời tối đen ngẫu nhiên có vài vì sao không tiếng động lóe sáng rồi mờ đi, có loại cảm giác yên lặng như tờ.
Kỷ Sơ Hạ hít sâu, nghe mùi hương hoa và mùi cỏ xanh thoang thoảng trong không khí, vừa rồi hơi chuếch choáng say cũng dần tiêu tan.
Tần Ý ôm cậu vào lòng, đặt lên tường cúi đầu hôn xuống. Kỷ Sơ Hạ nhắm mắt lại, nếm mùi rượu thoang thoảng trong miệng hắn, đầu óc choáng váng. Cậu cảm thấy như bản thân đang say rượu, cảm giác thân mật, quấn quýt say mê này làm cậu đắm chìm.
Khóe miệng tràn ra một sợi chỉ bạc dinh dính, hai người dán vào nhau, hô hấp nặng nề. Lúc Tần Ý lùi ra, Kỷ Sơ Hạ mơ mơ màng màng, theo bản năng tiến lên, chủ động liếʍ lên môi hắn. Khóe miệng Tần Ý cong lên, ôm chặt lấy cậu, môi lưỡi lại quấn quýt lần nữa.
Thời gian trôi qua từng phút, tiệc rượu trong đại sảnh vẫn náo nhiệt như trước, hai người trốn ở một góc không người chú ý trong sân, trao nhau nụ hôn nồng nhiệt hết lần này đến lần khác.
Kỷ Sơ Hạ thở dốc dựa vào ngực Tần Ý, miệng lưỡi gần như tê dại, còn nếm được mùi máu tươi trên đôi môi bị cắn. Tần Ý lại cúi đầu, cậu lắc đầu tránh né: “Không muốn.”
Tần Ý cũng không ép buộc, buông Kỷ Sơ Hạ ra. Hai người dựa vào nhau trên sân thượng, vừa cùng hút một điếu thuốc vừa trò chuyện, nhớ lại đề tài bị cắt ngang lúc hôn lễ bắt đầu, Kỷ Sơ Hạ lên tiếng hỏi: “Tại sao không nói chuyện đó cho Tranh thiếu và Tần Dao biết? Vì chuyện đã qua nên không nói? Có một lần Tranh thiếu nói, sau khi anh đi du học ở nước ngoài về thì trở nên cực kỳ lạnh lùng, hoài nghi anh bị lãnh cảm. Thật ra bọn họ cũng rất lo lắng cho anh.”
Tần Ý hỏi lại: “Nếu là em, em cũng nói những chuyện buồn bực cho ŧıểυ Vũ biết sao?”
Kỷ Sơ Hạ im lặng, nếu là cậu thì cậu cũng sẽ không nói. Nhưng chỉ nghĩ đến việc Tần Ý một mình chịu đựng tất cả áp lực và đau khổ, còn phải cố gắng chống đỡ vì em trai em gái, cậu lại nhịn không được mà đau lòng.
“Vậy ít nhất… Sau này có chuyện gì, anh có thể nói với em.” Kỷ Sơ Hạ nói xong lại cắn môi, thật ra cậu không có lập trường để nói như vậy, chẳng qua theo bản năng muốn chia sẻ với hắn, dù có lẽ cậu không làm được gì cả.
Tần Ý nở nụ cười, trong làn khói lượn lờ, gương mặt hắn mơ hồ không rõ, nhưng hai ánh mắt lại vì câu nói của cậu mà sáng lên.
“Được.”
Đêm đã khuya, mặt trăng cũng ló dạng, Kỷ Sơ Hạ nhìn ánh trăng sáng mà phát ngốc, Tần Ý nhẹ giọng hỏi: “Sơ Hạ, em có nghĩ đến sau này không?”
“Cái gì sau này?”
“Gia đình, sự nghiệp, hôn nhân.”
“Chuyện này à… Chuyện em muốn làm nhất mười mấy năm nay chính là trị bệnh cho ŧıểυ Vũ, chuyện thứ hai là báo thù cho mẹ. Hiện tại hai chuyện này đều đã hoàn thành, em muốn làm việc cho tốt. Ngay từ đầu, em vào giới giải trí là vì tiền, sau đó em thật sự thích đóng phim, có cơ hội thì quay mấy bộ phim thật hay, hy vọng sau này được quần chúng khen ngợi, đạt giải thưởng, còn chuyện hôn nhân… Em chưa nghĩ qua, cho tới nay em đều cảm thấy đó là một chuyện rất xa vời, còn anh?”
“Anh… Từ khi cha mẹ qua đời, trách nhiệm giáo dục hai đứa em rơi xuống người anh. Kỳ thật chuyện này anh đã thất bại, hai đứa nó không trưởng thành như trong kỳ vọng của anh. Hiện tại, hai đứa đã trên hai mươi, con đường sau này sẽ ra sao, anh không muốn quản nữa. Chúng nó phải tự gánh vác cuộc sống của chúng nó. Năm mười hai tuổi, mỗi ngày anh đã theo ông nội đến công ty nghe họp, đi theo ông học làm thế nào quản lý công ty, đọ sức với người khác trong lĩnh vực kinh doanh, kiếm tiền cho Tần thị. Thật ra anh không thích những việc này như người ngoài vẫn nghĩ, nếu có thể, anh muốn sống một cuộc sống thật thoải mái, cùng với người mà anh thích.”
Giọng nói Tần Ý rất nhẹ nhàng, trầm thấp và chậm rãi, lại không hiểu sao rất có sức mê hoặc người khác. Hắn vừa nói vừa nhìn Kỷ Sơ Hạ, ánh mắt nóng rực, hai má cậu nóng lên, gần như ngay cả hai mắt cũng nóng.
“Sơ Hạ, anh rất hy vọng người đó chính là em.”
Đây là lần thứ ba Tần Ý nói lời cầu hôn, dù Kỷ Sơ Hạ có nghi ngờ nhiều hơn nữa, nhưng đến giờ phút này, cậu không thể không thừa nhận, Tần Ý rất nghiêm túc, là 100% thật tâm, không phải là xúc động nhất thời.
“Anh để em suy nghĩ cẩn thận thêm một chút được không? Sẽ không lâu đâu, chờ em suy nghĩ rõ ràng sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục.”
Tần Ý quá mức nghiêm túc, Kỷ Sơ Hạ nghĩ, cậu cũng phải thận trọng mới không làm hắn thất vọng, cũng không làm bản thân thất vọng.
Tần Ý vòng tay qua lưng cậu, nhẹ nhàng ôm: “Không sao, em từ từ suy nghĩ, chờ em suy nghĩ cẩn thận rồi lại nói cho anh biết.”
Lúc trở về, cậu dẫn Kỷ Thu Vũ lên xe của Tần Ý, còn xe cậu thì bảo tài xế lái về, trong xe ngoài bọn họ còn có Tần Tranh.
Tần nhị thiếu yên lặng ngồi băng ghế sau, nhìn cảnh đêm lướt qua bên ngoài cửa xe mà ngẩn người, hiếm khi hắn im lặng như vậy. Ở hàng ghế trước, Kỷ Sơ Hạ ngồi cạnh Tần Ý, vì uống rượu mà mệt mỏi hơi buồn ngủ. Kỷ Thu Vũ chơi mệt đã dựa vào cậu ngủ say từ sớm.
Tần Ý vân vê bàn tay cậu, nhỏ giọng nhắc nhở tài xế chỉnh điều hòa lên cao một chút. Cậu cọ cọ đầu lên vai hắn: “Hơi nóng.”
“Không nóng đâu, là em uống say nên mới cảm thấy nóng.”
Trước khi buổi tiệc kết thúc, bọn họ quay lại đại sảnh uống vài ly rượu. Tửu lượng Kỷ Sơ Hạ kém hơn Tần Ý, lúc lên xe đã thấy không thoải mái.
Cậu như vậy cũng không cách nào ngủ được, dứt khoát ngồi thẳng người trò chuyện với Tần Ý. Chú ý đến vẻ mặt cô đơn của Tần Tranh phía sau, Kỷ Sơ Hạ hiếm khi sinh ra tính bát quái, ghé vào tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Sao Tranh thiếu có vẻ như bị bội tình bạc nghĩa vậy, rốt cuộc hắn và vị hôn phu kia có chuyện gì? Nhìn anh không giống người sẽ để em trai cưới một người đàn ông nha.”
Tần Ý cũng quay đầu nhìn Tần Tranh một cái, Tần nhị thiếu luôn ngẩn người, dường như không chú ý hai người đang bàn luận về hắn: “Không có việc gì đâu, là nó tự chọn người đó, tốt hay xấu chỉ mình nó chịu.”
Tần Tranh là con trai, vì thế ở phương diện này, Tần Ý sẽ không canh phòng nghiêm ngặt như Tần Dao. Hơn nữa đúng như hắn đã nói, hắn không muốn phải quan tâm đến tất cả mọi chuyện của hai đứa em nữa, phải để hai đứa nó thật sự trưởng thành.
Kỷ Sơ Hạ gật gật đầu, cười nói: “Tranh thiếu có người anh như anh, thật làm người khác hâm mộ.”