Suốt nửa tháng sau đó, Kỷ Sơ Hạ yên tâm đóng phim trong đoàn, Tần Ý ra nước ngoài, vì khác múi giờ nên hai người gần như không có thời gian nói chuyện.
Cậu cố gắng không nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó mới có thể không nghĩ đến bất cứ chuyện gì mà tập trung đóng phim. Nhưng mỗi buổi tối, vào đêm khuya tĩnh lặng, những hình ảnh làm người ta đỏ mặt tai hồng sẽ lơ đãng tiến vào đầu cậu, nhiều lần lôi kéo thần kinh của cậu. Thậm chí cậu còn không khống chế được mơ thấy hình ảnh Tần Ý ôm cậu mê say, thanh âm khàn khàn thở gấp bên tai.
Ngày cuối cùng của tháng sáu là hôn lễ của Dương Vãn Thanh, nghi thức cử hành ở nhà chính Dương gia ở nɠɵạı ô.
Từ tháng trước Kỷ Sơ Hạ đã nhận được thiệp mời, đầu tiên là xin đoàn làm phim nghỉ một ngày, trưa đó đi về nhà đón Kỷ Thu Vũ, rồi cùng cô bé đến nhà họ Dương.
Kỷ Sơ Hạ mặc một bộ tây trang chính thức, còn đặc biệt mua cho em gái một bộ váy dài rất sang trọng. Cậu cảm thấy may mắn bản thân sáng suốt, yến tiệc của nhà hào môn như vậy, không giàu thì quý, không mặc trang phục lộng lẫy nhìn rất không thích hợp.
Dương Vãn Thanh còn đang trang điểm, cố ý phái người đón hai anh em vào. Cô dâu mới đứng trước gương lớn soi toàn thân, bộ váy cưới cao cấp được làm riêng ôm lấy dáng người uyển chuyển, phối với gương mặt tươi cười rạng rỡ, cả người cô như phát ra ánh hào quang, xinh đẹp không gì tả nổi.
“Chị Vãn Thanh đẹp quá.”
Kỷ Thu Vũ kinh ngạc mà khen ngợi, Dương Vãn Thanh quay đầu lại cười với hai anh em: “Hoan nghênh hai em đến tham dự hôn lễ.”
“Chúc mừng chị Vãn Thanh.” Kỷ Sơ Hạ chân thành chúc mừng, vừa rồi lúc tiến vào cậu đã gặp chút rể, là một người đàn ông anh tuấn rất thân sĩ, cực kỳ xứng với Dương Vãn Thanh.
“Cám ơn em.”
Trong phòng trang điểm chỉ có Dương Vãn Thanh và đoàn phù dâu, cô giữ Kỷ Thu Vũ ở lại, Kỷ Sơ Hạ trò chuyện vài câu rồi định ra ngoài. Dương Vãn Thanh bỗng gọi cậu lại, ý bảo qua một bên, dường như có chuyện gì đó muốn nói với cậu.
“Chị Vãn Thanh, có chuyện gì thế?”
Dương Vãn Thanh muốn nói lại thôi, do dự không biết nên mở miệng thế nào: “Kỳ thật chị vốn không nên xen vào chuyện của người khác… Trước đó ŧıểυ Vũ có nói, hiện tại em rất thân với Tần Ý, cô bé hơi lo lắng, sợ em bị bắt nạt. Khoảng thời gian này chị bận chuẩn bị hôn lễ nên không hỏi em, rốt cuộc em và hắn xảy ra chuyện gì… Em đừng chê chị nhiều chuyện, chị cũng giống ŧıểυ Vũ, đều rất lo lắng em bị bắt nạt.”
“Em biết, cám ơn chị quan tâm, không có gì đâu. Hiện tại quan hệ giữa em và hắn không tồi, đúng như chị nghĩ.” Cậu không thể nói dối Dương Vãn Thanh, dù sao đối phương cũng rất thông minh, hơn nữa lại là thật lòng quan tâm nên mới hỏi cậu.
Dương Vãn Thanh khẽ nhíu mày: “Em tự nguyện sao?”
Kỷ Sơ Hạ theo bản năng cắn môi, ánh mắt hơi lóe lên. Thấy cậu như vậy, Dương Vãn Thanh khẽ thở dài: “Chị cũng không khuyên em phải làm cái gì, trong lòng em có chừng mực là được. Tần Ý là người không tồi, nhưng về phương diện tình cảm, suốt tám năm qua chị đều không nhìn thấu hắn. Nói không chừng em và hắn thật sự có duyên với nhau. Dù thế nào em cũng phải tự bảo vệ bản thân cho tốt, đừng làm ŧıểυ Vũ lo lắng.”
“Em hiểu, cám ơn chị.”
Dương Vãn Thanh tổ chức hôn lễ ngoài trời, bãi cỏ được trang trí màu sắc rực rỡ hoàn toàn mới, con đường hoa kéo dài hơn mười mét, còn có dàn nhạc đang biểu diễn. Nghiêng bên kia là một loạt lều hoa che khu tiệc đứng, khách mời đi tới đi lui giơ ly rượu trò chuyện xã giao, đàn ông thì mặc tây trang giày da, phụ nữ thì trang điểm tinh xảo, ai cũng treo nụ cười khéo léo trên mặt.
Kỷ Sơ Hạ không quen ai, cũng không muốn tham gia góp vui, cậu tìm một khu ít người, cầm mấy miếng điểm tâm nhỏ từ từ nhấm nháp, thỉnh thoảng nghe người ta nhỏ giọng bàn luận vài câu về nhân vật chính của hôn lễ hôm nay.
“Không biết con gái nhà họ Dương nghĩ cái gì nữa, đá đại thiếu gia nhà họ Tần, cuối cùng lại chọn một tên nhà nghèo.”
“Bà đừng nói vậy, tôi nghe nói chú rể rất có bản lĩnh, là sinh viên nhân tài ở nước E trở về, tự lập công ty riêng, còn là bạn học của ŧıểυ thiếu gia nhà họ Hoắc đó, không thấy thiếu gia họ Hoắc làm phụ rể cho hắn sao?”
“Dù có bản lĩnh đi nữa, với xuất thân này thì làm được gì, nói ra cũng không dễ nghe.”
“Sau này còn chưa biết thế nào, có lẽ ông Dương nhìn trúng tiềm năng của hắn nên mới gả con gái.”
Kỷ Sơ Hạ giương mắt nhìn thoáng qua, người đang bàn chuyện bát quái là hai người phụ nữ trung niên cao quý. Cậu cúi đầu cười cười, trong mắt những người này chỉ có lợi ích, làm sao biết được trên thế giới này còn có cái gọi là chân tình.
“Em đang cười gì thế?”
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Kỷ Sơ Hạ sửng sốt, lúc quay đầu lại, gương mặt cậu đã mang theo nụ cười tươi rói: “Anh đã trở lại?”
Tần Ý đứng trước mặt cậu, thoạt nhìn hơi mệt mỏi phong trần, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời như trước, khóe miệng hơi cong lên: “Ừ, anh đã trở về.”
Nửa tháng nay hắn từ Châu Âu lộn qua Châu Mỹ, đi thị sát công ty con của Tần thị ở nước ngoài. Vừa mới về nước, xuống máy bay liền chạy đến đây, nếu hôm nay không phải là hôn lễ của Dương Vãn Thanh, hắn cũng sẽ không trở về nhanh như vậy, mà người hắn muốn gặp nhất chính là Kỷ Sơ Hạ.
Cậu nhìn người đàn ông cao lớn đang mỉm cười ôn hòa trước mặt, tâm lý vẫn luôn phập phồng bất an bỗng nhiên thần kỳ mà an ổn.
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của cậu, trong lòng Tần Ý mềm xuống, hơi cúi người về phía trước muốn nói gì đó với cậu, lại bị Tần Tranh đi đến cắt ngang.
Tần Tranh cũng vừa tới, dáng vẻ không yên lòng nhìn xung quanh, trông thấy hai người bèn miễn cưỡng cười cười chào hỏi: “Anh, chị dâu, hai người đều đến à.”
Kỷ Sơ Hạ trợn tròn mắt, khóe miệng Tần Ý lại càng cong hơn nữa, Tần Tranh kịp phản ứng bản thân lỡ miệng, ngượng ngùng nói: “Em đi qua bên kia xem.”
Tần Tranh vừa dứt câu liền chạy, Kỷ Sơ Hạ quay đầu liếc Tần Ý một cái, còn hắn thì cau mày.
Kỷ Sơ Hạ ngại nhiều lời quay đầu đi, chú ý thấy phía trước không xa, Tần Tranh đang nói chuyện với một người đẹp trai trong đoàn rể phụ, hình như nói chưa được vài câu đã cãi nhau. Cậu hơi ngạc nhiên, Tần Ý kéo cậu qua nói: “Đừng nhìn, anh dẫn em đi làm quen.”
“Vừa rồi là ai vậy?”
“Con trai thứ ba nhà họ Hoắc, vị hôn phu của A Tranh.”
Kỷ Sơ Hạ: “…”
Tần Ý dẫn cậu vào phòng nghỉ cho khách trong biệt thự, một nhóm người lớn tuổi đang ngồi trò chuyện, hắn giới thiệu từng người cho Kỷ Sơ Hạ, chú ba, cô tư, cô năm… Còn có bác họ, chú họ. Trán Kỷ Sơ Hạ đầy mồ hôi, Tần Ý bình tĩnh tự nhiên, cuối cùng giới thiệu với mọi người: “Cậu ấy là Kỷ Sơ Hạ.”
Dù chỉ có sáu chữ, nhưng vô số ánh mắt soi mói đều tập trung trên người cậu, Kỷ Sơ Hạ xấu hổ kéo kéo khóe miệng cố nở nụ cười, tay chân luống cuống.
Tần Ý giới thiệu xong lại nói thêm một câu: “Mọi người cứ ngồi đi, chúng tôi ra ngoài ăn chút gì.” Sau đó liền dẫn Kỷ Sơ Hạ rời đi, hoàn toàn không để ai có cơ hội hỏi thêm gì nữa.
Đi đến chỗ không người, cậu nhỏ giọng hỏi Tần Ý: “Anh làm gì vậy?”
“Không có gì, chẳng qua để người trong nhà biết đến sự tồn tại của em, không cần lo lắng, anh sẽ không để bọn họ làm khó dễ em đâu.”
Nhớ đến tình huống phức tạp trong nhà Tần Ý mà Dương Vãn Thanh từng đề cập qua, Kỷ Sơ Hạ nhịn không được hỏi: “Quan hệ của anh với mấy cô chú trong nhà không được tốt hả?”
“Nhìn ra được?”
“Mặc dù họ là bậc cha chú của anh, nhưng thoạt nhìn đều rất kiêng kị anh.”
“Bình thường thôi.”
Tần Ý châm một điếu thuốc, bọn họ đứng ở ven bờ hồ nhân tạo trong sân sau của biệt thự, so với hiện trường hôn lễ náo nhiệt ở sân trước, nơi này vắng vẻ hơn rất nhiều. Không bị người khác quấy rầy, rốt cuộc có thể yên tĩnh nói chuyện: “Sau khi ông nội anh qua đời, gia nghiệp liền rơi vào tay anh, đa số cổ phần Tần thị đều là của anh. Chú hai anh vốn cũng có một ít, sau đó hai vợ chồng bị anh tống vào bệnh viện tâm thần, tất cả cổ phần đều phải giao ra mua cái mạng, những người khác vì vậy mà sợ anh cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
Kỷ Sơ Hạ nghe vậy hơi nhíu mày, Tần Ý quay đầu lại nhìn cậu: “Em có sợ không?”
“Sợ anh đó hả?” Kỷ Sơ Hạ lắc lắc đầu: “Anh có thể nói cho em biết lý do không?”
Gương mặt Tần Ý thả lỏng hơn rất nhiều, hắn kéo cậu lại gần, nắm tay nói: “Thật ra cũng không có gì, đơn giản là tranh quyền đoạt lợi. Lúc anh đang học ở nước ngoài, ông nội hôn mê bất tỉnh, bệnh nguy kịch nằm trên giường bệnh. Trước đó ông đã lập di chúc, giao 70% cổ phần Tần thị cho anh, mấy người khác làm sao chịu được. Ông nội anh cưới tổng cộng ba người vợ, ba nội anh là vợ chính thức, lúc sinh ba anh, vì khó sinh mà bà qua đời, ông anh luôn thiên vị ba anh. Đến năm anh mười tuổi, ba mẹ gặp tai nạn máy bay qua đời, sự thiên vị này lại dời lên người ba anh em anh. Người vợ thứ hai của ông nội sinh chú hai, chú ba, cô tư, cô năm. Người vợ thứ ba thì sinh hai trai một gái. Không tính những đứa con riêng không lên được mặt bàn, ông nội anh có tổng cộng tám con gái, đời thứ ba có hai mươi, ba mươi miệng ăn. Hơn nữa con trai chú hai còn là cháu đích tôn, em nghĩ bọn họ sẽ nguyện ý mở to mắt mà nhìn công ty rơi vào túi anh sao?”
Miệng Kỷ Sơ Hạ giật giật, nói không ra lời, trong lòng bỗng nhiên khó chịu, thì ra trước kia Tần Ý nói mấy câu kia an ủi cậu không phải là giả, tất cả đều là sự thật.
“Đương nhiên, đa số đều có tà tâm nhưng lại không có can đảm. Trong mấy cô chú của anh, người có dã tâm nhất và cũng có bản lĩnh nhất chính là chú hai. Thật ra ông nội anh từng do dự, không biết nên truyền gia nghiệp cho anh hay chú hai. Sau đó có lẽ ông nhìn thấu chú hai tính toán không tha cho ba anh em anh, mới để lại phần lớn cho anh. Dù vậy, 30% cổ phần còn lại cũng thuộc về chú hai. Chẳng qua là do sợ sau khi ông qua đời, chú hai sẽ làm ầm ĩ.”
“Đáng tiếc ông nội vẫn đánh giá thấp sự tàn nhẫn của chú hai. Lúc ông bệnh nặng không dậy nổi, chú hai đã thuê xã hội đen bắt cóc anh ở nước ngoài. Nếu không có người trùng hợp nhìn thấy báo cho quản gia, có lẽ anh đã sớm chết ở nước ngoài. Ông ta còn muốn tạo tai nạn giao thông muốn giết Dao Dao và A Tranh, may mà tài xế trong nhà xả thân cứu hai đứa nó.”
“Đó là lý do sau đó anh trả thù bọn họ?”
“Đúng vậy, anh bỏ ra ba năm, hoàn toàn đá vợ chồng chú hai ra khỏi công ty, tống vào một nơi mỹ kỳ danh là viện dưỡng lão ở ngoài thành sống nửa đời người còn lại, con trai bọn họ thì tống đi Châu Phi đào mỏ, nơi đó ôn dịch hoành hành, lại có chiến loạn. Cho dù hắn may mắn sống sót cũng không thể về được, anh sẽ không để hắn trở về, vì người bày ra trò bắt cóc và tai nạn xe chính là hắn.”
“Còn những người khác thế nào?”
“Những người khác… Có lẽ bọn họ biết những việc làm của cả nhà chú hai, cũng có lẽ là không biết, tóm lại đều lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt. Nể tình ông nội, anh không truy cứu. Dù sao bọn họ cũng chỉ có chút cổ phần trên danh nghĩa, ăn chia tiền hoa hồng, nuôi vài người mà thôi, anh còn nuôi rất tốt.”
“Chuyện anh bị bắt cóc ở nước ngoài, có phải anh chưa nói cho hai người kia biết không?”
“Chuyện đã qua, không cần phải nhắc lại.”
Kỷ Sơ Hạ thở ra một hơi, vòng tay ôm eo Tần Ý.
Hắn hơi ngây người, Kỷ Sơ Hạ đã buông hắn ra, tiện tay lấy điếu thuốc trong tay hắn, rít một hơi cuối cùng rồi dùng sức ném vào hồ nước, quay đầu lại nhìn Tần Ý, nghiêm túc nói: “Đừng đau lòng, thật ra anh không ác độc chút nào, anh rất tốt, sau này cũng sẽ rất tốt.”