“Như vậy mới đúng!” Hạ Noãn Hinh nhếch môi đầy tà mị.
Nhân viên của tổ chương trình: “...”
Đạo diễn, khí thế khi anh ta dạy dỗ chúng tôi đâu rồi?
Ngài lấy ra đi chứ!
[Uy hiếp đạo diễn, người phụ nữ này muốn lật trời rồi, có điều tôi thích~]
[Hạ Noãn Hinh chiều Dã Dã nhà chúng tôi quá, yêu rồi yêu rồi!]
[Bình luận phía trước, có tiền chúng ta cùng kiếm, đừng ăn mảnh!]
[Làm trái quy định rồi! Người phụ nữ này thật đáng ghét.]
Cầm được gia vị nướng mà mọi người muốn, Hạ Noãn Hinh lại thong dong quay trở lại, sau đó thuận tay quăng đồ cho tộc trưởng Triệu: “Nè, gia vị nướng mà mọi người muốn.”
Những người khác thấy vậy thì thu lại cái cằm muốn rớt xuống vì kinh ngạc, bọn họ lũ lượt giơ ngón tay cái về phía cô: “Đỉnh, thật sự quá đỉnh!”
“Chị Hinh, cô thật sự là thần của tôi, lời này tôi sắp nói tới mòn lốp rồi.” Giang Dã khen cô một trận, sau đó lại khoác vai bá cổ cô.
Nếu đổi là anh ta, đạo diễn chưa chắc sẽ cho anh.
“Được rồi được rồi, bớt nịnh đi.”
Lâm Vãn Niên chắc ngay cả bản thân cũng không biết đây là lần thứ mấy ánh mắt của anh dừng trên người cô rồi, từ hiểu lầm rơi xuống hố lúc đầu, tới bây giờ anh đã có cái nhìn khác về cô.
Anh lần đầu tiên cảm thấy mình không nhìn thấu một người.
Khi tất cả mọi người đen khen Hạ Noãn Hinh, Lương Tư Tư lại lộ vẻ hung ác nhìn cô, cô ta cứ cảm thấy sau khi tới đây, Hạ Noãn Hinh như biến thành một người khác.
Quen biết lâu như vậy, cô ta vậy mà không phát hiện Hạ Noãn Hinh có nhiều điểm thâm tàng bất lộ như thế.
Hạ Noãn Hinh đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt thù địch đó, vì thế cô trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: “Sao hả, cô có ý kiến gì với tôi à?”
Tiện nhân chết tiệt này cố ý đúng không?
“Không… không có, chị chắc là hiểu lầm rồi.” Lương Tư Tư cười khan vài tiếng, trong lòng càng nghĩ càng muốn thấy cảnh tượng sau khi Hạ Noãn Hinh quay về bị Hạ Châu Ngữ dạy dỗ.
Ở đây chỗ nào cũng có máy quay, cô ta cũng không tiện làm gì.
Sau chút xích mích, gà nướng sau khi được rắc gia vị nương lập tức tỏa ra mùi thơm, người đói càng có tần suất nuốt nước bọt nhiều hơn.
“Bữa tối hôm nay may mà có Tiểu Hạ, vậy nên cái gùi gà đầu tiên thuộc về cô.” Tộc trưởng Triệu bẻ một chiếc đùi đưa tới trước mặt cô.
Hạ Noãn Hinh cũng không màu mè, nhận lấy rồi ăn một cách hào sảng.
Đây không hổ là gà thả rừng, thịt rất chắc, cộng thêm được ướp gia vị, cắn miếng nào tuyệt vời miếng đó.
Lương Tư Tư sau khi nhìn thấy thì rất thèm, cô ta ở một bên bồi thêm một câu: “Tôi cũng muốn đùi gà!”
“Đương nhiên, bốn chiếc đùi gà vừa hay chia cho bốn cô gái các cô.” Tộc trưởng Triệu nói xong thì lại hỏi ba người đàn ông còn lại: “Phân chia như vậy các cậu không có ý kiến gì chứ?”
“Không thành vấn đề.”
“Nhanh lên đi… tôi thèm tới mức chảy nước miếng rồi.”
Lâm Vãn Niên không nói gì, nhưng biểu cảm trầm mặc của anh đã nói rõ tất cả.
Gió đêm thổi nhẹ qua tóc mái trước trán anh, gương mặt với đường nét rõ ràng như được điêu khắc mà thành, vẻ đẹp thịnh thế này và dáng vẻ anh cầm miếng gà ăn rất không phù hợp với môi trường này, giống như vương tử quý tộc đi lạc vào rừng.
Cho dù anh không nói tiếng nào, cũng là tồn tại không thể phớt lờ.
“Ôi mẹ ơi! Cái này cũng quá ngon rồi, đây chắc chắn là gà nướng ngon nhất mà tôi từng ăn trong cuộc đời này.” Giang Dã không cảm thấy mình ăn gà có thể xúc động tới mức rơi lệ như này.
Đám người tộc trưởng Triệu lập tức bị anh ta chọc cười.
[Cứu mạng! Nhìn trông ngon quá, đói chết tôi rồi.]
[Cầu xin đạo diễn quăng tôi vào đó đi!]
[Tôi cũng muốn trải nghiệm sự sung sướng của anh Dã Tử!]
[Không nói nữa, bây giờ tôi đi đặt một con gà nướng, đợi tôi quay lại.]
[Mọi người thèm gà, tôi thèm Niên Thần.]