Trình Phương Thanh nhìn thấy cô gái mình ái mộ khóc, trái tim của anh ta bỗng vỡ vụn, đồng thời cũng kích phát dục vọng bảo vệ của anh ta: “Được rồi, lửa tắt rồi thì nhóm lại là được, không có gì to tát cả, có cần so đo nhiều như vậy với một cô gái không?”
“À đúng… mọi người ở bên ngoài, tuyệt đối đừng tổn thương hòa khí, chúng ta nghĩ cách đi!” Tộc trưởng Triệu lộ vẻ khó xử đứng ra hòa giải.
Thật ra ông ta mới là người khó xử nhất, bất luận ai đúng ai sai, ông ta giúp bên nào cũng không được.
Giang Dã há miệng vốn muốn nói gì đó nữa, nhưng lại bị Hạ Noãn Hinh kéo lại: “Vậy thì làm phiền anh Trình nhóm lại lửa đi! Tôi đi xử lý con rắn này trước.”
Khi nói chuyện, Hạ Noãn Hinh còn vô tình hay hữu ý giơ con rắn về phía Lương Tư Tư, quả nhiên dọa cô ta sợ mất mật, trốn vội ra đằng sau Trình Phương Thanh: “Trời ơi! Đó là rắn!”
Ha, Lương Tư Tư này lại kích hoạt chế độ pick me girl của cô ta.
Trước kia cô ta nuôi mấy con rắn sủng vật, còn cùng với mấy người Hạ Châu Ngữ dùng rắn hù dọa nguyên chủ, bây giờ lại diễn rồi.
Hạ Noãn Hinh cười lạnh liếc nhìn cô ta, sau đó cầm con dao găm Thụy Sĩ, không nhanh không chậm đi về phía con suối nhỏ.
Sau khi cô rời đi, tộc trưởng Triệu cũng xách hai con gà đi tới bên con suối nhỏ để xử lý.
Lâm Vãn Niên đi một mình tới dưới một gốc cây rồi ngồi xuống, đây là nơi mà lúc chiều Hạ Noãn Hinh đã ngồi, anh trầm mặc từ đầu tới cuối chưa từng mở miệng nói câu nào.
Giang Dã hiểu anh nên đã quen rồi, bởi vì trong lòng vẫn còn một cục tức, anh ta cũng đi tới ngồi ở bên cạnh Lâm Vãn Niên.
Lương Tư Tư vốn muốn đi qua nói vài câu với bọn họ, nhưng thấy Giang Dã cũng ở đó, cô ta chỉ đành thôi!
—
Không lâu sau, ở đó đã bốc lên làn khói cuồn cuộn, may mà than hồng trước đó chưa tắt hoàn toàn, Trình Phương Thanh tìm một ít cỏ khô, lần nữa nhóm lại lửa.
Anh ta lập tức mừng rỡ nhìn sang Lương Tư Tư, lại phát hiện ánh mắt của đối phương từ đầu tới cuối chỉ dừng trên người Lâm Vãn Niên, anh ta nắm chặt que gỗ trong tay, trong lòng rất khó chịu.
Nửa tiếng sau.
Tám người trong gia tộc đi rừng cùng nhau vây quanh đống lửa, hai con gà và một rắn được làm sạch, rồi dùng que gỗ mới được chặt ra xiên vào, nướng vàng giòn hai mặt, mỡ óng ánh chảy ra.
Mọi người đã rất đói, giống như 3 năm chưa được ăn cơm, ánh mắt nhìn chằm chằm, miệng không ngừng nuốt nước bọt.
“A… nếu rắc thêm ít gia vị nướng thì sẽ rất ngon!” Giang Dã cũng chỉ tùy ý nhắc, mấy người cũng gật đầu công nhận.
Hạ Noãn Hinh vừa nghe thế, cô đứng tay vỗ tay: “Cái này có gì khó.”
Không đợi những người khác phản ứng kịp, chỉ thấy cô tiện tay cầm que gõ bằng ba đầu ngón tay, sau đó rất ung dung đi tới trước mặt đạo diễn: “Ông nghe thấy không, chúng tôi muốn gia vị nướng!”
“Không được, chương trình có quy định, sẽ không cung cấp thức ăn nào cho người tham gia.” Đạo diễn không thèm nghĩ ngợi mà từ chối.
“Ông cũng nói rồi, đó là thức ăn, mà gia vị thuộc về phụ gia trong nấu ăn.”
Á đù… đây là lỗ hổng trong chữ nghĩa!
Không đợi đối phương kịp phản ứng, Hạ Noãn Hinh ở trước mặt ông ta nghịch cái que trong tay: “Ông nói đi! Có cho hay không?”
Nhìn dáng vẻ này của cô, giống như nếu ông ta từ chối, cái que trong tay cô sẽ ngay lập tức quất vào người ông ta.
Đạo diễn vô thức nuốt nước bọt, có có nói thế nào ấy nhỉ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
“Cho!” Đạo diễn cũng không biết tại sao ông ta lại cảm nhận được sự áp bức chưa từng có khi đối mặt với đối phương: “Xét về biểu hiện ngày hôm nay của gia tộc đi rừng, thưởng cho bọn họ gia vị nướng.”