Hứa Toa Toa cúi đầu, thản nhiên nói: “Tôi không có dính dáng gì đến Cố An Kỳ cả, tôi cũng không quen cô ta.”
“Thế Kiều Trí Viễn, cậu thì sao?” Thiệu Văn Đình không nhìn Hứa Toa Toa, ngược lại xoay người hỏi Kiều Trí Viễn đang nghỉ ngơi bên cạnh.
“Tôi…” Kiều Trí Viễn có chút do dự, “Tôi với cô ấy vốn quay phim cùng nhau, nhưng sau vì nhiều nguyên nhân mà tôi không thể quay hết bộ phim điện ảnh đó được. Tôi với cô ấy cũng không thân thuộc lắm.”
“Nếu đã như thế, lúc quay phim phiền cô cậu chú ý tập trung vào diễn xuất của mình một chút, đừng thất thần nữa. Tôi không cho rằng đóng vai Thạch Nữ thì có gì đáng để mấy người tìm tòi nghiên cứu cả. Còn nữa, cùng xin hai người để ý cho, là hai người đang đóng phim, người trong phim cũng không phải Cố An Kỳ, mà là Thạch Nữ. Các cô cậu cung không có quan hệ gì với cô ấy, đứng trước máy quay, mấy người chính là ŧıểυ sư muội cùng với Yêu Vương, rõ chưa hả?” Thiệu Văn Đình nói, “Vai của An Kỳ đã mang theo sự hồn nhiên sẵn có, vô cùng hòa hợp với khí chất hiện tại của cô ấy. Vì vậy tôi sẽ không để cô ấy thu về, hai người không chèn ép lại được thì sẽ bị ‘ăn tươi nuốt sống’, hiểu chưa?”
Nói thẳng ra biểu hiện của Hứa Toa Toa với Kiều Trí Viễn đã làm ông thất vọng, không ngờ hai người này đảm nhận vai diễn quan trọng vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được cảm giác để diễn, đã vậy lúc làm việc lại còn trong trạng thái thất thần không yên lòng.
“Xin lỗi đa͙σ diễn Thiệu, lát nữa quay phim tôi sẽ để ý.” Hứa Toa Toa cắn môi nói, “Tôi nhất định sẽ không để Cố An Kỳ áp chế.”
Bị diễn xuất của Cố An Kỳ lấn át ư? Nói đùa gì thế? Cô ta đã nhiều năm đóng phim rồi, đã không còn là Ngô Hạ A Mông* năm đó nữa. Sao cô ta có thể thất bại chứ? Làm sao có thể bại bởi người kia chứ? Những lời mà đa͙σ diễn Thiệu Văn Đình nói khiến trong lòng cô ta rất khó chịu, lại càng không phục. Dựa vào cái gì mà cô ta sẽ bị Cố An Kỳ lấn át? Dựa vào cái gì mà không phải là Cố An Kỳ bị cô ta áp chế?
(*Ngô hạ a mông: là thành ngữ xuất xứ từ cuốn 66 của “Tôn Quyền Khuyến Học” của “Tư Trị Thông giám” nhằm châm biếm những người thiếu học thức, tỉ dụ như trình độ học thức còn thấp.)
Thiệu Văn Đình đưa mắt nhìn Hứa Toa Toa rồi thản nhiên nói: “Thế thì tốt.”
Hứa Toa Toa lại cắn chặt môi hơn, lời này của Thiệu Văn Đình rõ ràng là không tin cô ta có thể vượt qua Cố An Kỳ, vì sao? Là vì cái gì? Hứa Toa Toa không rõ vì sao Thiệu Văn Đình lại đánh giá cao Cố An Kỳ như thế, cũng không hiểu con người Cố An Kỳ có gì tốt mà tôn sùng như vậy, cô ta không phục, vô cùng không phục. Cứ chờ xem, lát nữa quay phim sẽ thấy ngay thôi.
“Vậy còn cậu? Chuẩn bị bị lấn át sao?” Thiệu Văn Đình nhìn Kiều Trí Viễn.
“Tôi… tôi sẽ diễn nhập tâm hơn, quay phim cũng sẽ không còn là Kiều Trí Viễn nữa, mong đa͙σ diễn yên tâm.” Kiều Trí Viễn nói.
“Được rồi, nếu cô cậu đã chuẩn bị xong, thì tiếp tục chụp vài tấm nữa, sau đó bắt đầu chính thức luyện tập.” Thiệu Văn Đình nói, “Hôm nay chúng ta sẽ tập luyện mấy phân cảnh đằng sau trước, cũng có cảnh của hai người, để xem hiệu quả ra sao.”
Lát sau Thiệu Văn Đình cũng gọi Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đến, cũng chẳng nói gì thêm, chỉ bảo một câu: “Nên diễn như thế nào hai người cứ làm y như thế, không cần phải thu tay.”
Thiệu Văn Đình đúng là muốn đả kích Hứa Toa Toa với Kiều Trí Viễn, Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm khi diễn cùng bọn họ quả thật đã thu lại vài phần thực lực, cẩn thận điều chỉnh để trình độ mọi người ngang bằng nhau, chỉ là Thiệu Văn Đình cũng biết, bất kể là Cố An Kỳ hay Tô Dật Phàm, ý cảnh* của hai người đều cao hơn một nấc so với Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn, có lẽ diễn xuất của Hứa Toa Toa cũng không tệ, nhưng nếu đánh giá theo quan niệm nghệ thuật hay khí chất thì cô ta không thể nào bằng được với Cố An Kỳ. Cách làm của bọn họ như vậy, chẳng qua là để cân bằng hình ảnh, đem thực lực của mình đè nén lại mà thôi.
(*quan niệm nghệ thuật)
Chẳng qua Hứa Toa Toa với Kiều Trí Viễn không những không gắng sức đuổi theo, mà còn phân tán tinh thần, điều này khiến Thiệu Văn Đình tức giận, ông cũng không để Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm nương tay nữa. Cứ thoải mái mà diễn, để bọn họ nhận thức được sự thật rằng, rốt cuộc bọn họ có chênh lệch lớn đến nhường nào.
Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm nhìn nhau, không biết Thiệu Văn Đình có dụng ý gì, tuy nhiên cả hai đều im lặng gật đầu: “Chúng cháu biết rồi.”
Không nương tay… nữa sao? Cố An Kỳ nheo mắt, nở nụ cười nhàn nhạt.
Cảnh tiếp theo nói về Thạch Nữ đuổi Khương Khôn đang bị thương về môn phái, gặp phải ŧıểυ sư muội Từ Dao của Khương Khôn. Lúc này Từ Dao đã liên quan đến Yêu Vương Sát La, giấu yêu quái bên mình. Trực giác của Thạch Nữ phát hiện ra trên người nàng ta tồn tại một thứ mà bản thân đã quen thuộc, nhưng cũng không thể rõ đó là gì. Cảnh này rất ngắn, chỉ có đi đến, chào hỏi, rồi rời đi, chỉ một cảnh như thế này nhưng cũng không thể giải quyết đơn giản được. Biết bao thăm dò, cảm giác ở trong đó đều phải thể hiện ra.
Cảnh của Sát La vốn cần quay riêng, rồi sau đó mới ghép hậu kỳ, nhưng vì để Kiều Trí Viễn có thể cảm nhận được khí chất của Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm, cho nên Thiệu Văn Đình đã thay đổi kế hoạch ban đầu, để Kiều Trí Viễn cũng tham gia.
“Thạch Nữ, nàng cứ ở lại đây đi, dù sao khi quay về cũng chỉ là một người giữ núi, đúng không?” Khương Khôn nửa nằm trên băng ghế nhỏ để mặc Thạch Nữ nâng mình lên, thô lỗ toét miệng cười, hi vọng nàng có thể nghe lời hắn mà ở lại ở đây.
“Thiên đình có lệnh ta trấn thủ núi Ngọc Thạch, vốn nửa bước cũng không được rời đi, hiện giờ nếu không phải vì ngươi vào núi Ngọc Thạch của ta mà bị trong thương, phải đến sư môn mới có thể cứu chữa, thì ta cũng sẽ chẳng rời núi. Tiễn ngươi tới đây đã xem như phá giới, đợi gặp chưởng môn của các ngươi, ta sẽ chào tạm biệt.” Thạch Nữ thản nhiên nói, sắc mặt cũng không hề thay đổi, thanh âm không thanh thúy, ngược lại có chút nặng nề, nhưng cũng bí mật mang cảm giác ấm áp, nghe rất thông thuận, làm cho người ta vô cùng thư thái.
Khuôn mặt tươi cười của Khương Khôn lập tức cứng đờ, sau đó từ từ cúi đầu, thì thào nói thầm, dường như có chút oán hận: “Dù sao cũng phá giới rồi, tiếp tục ở lại một hai ngày cũng chẳng sao.”
Thạch Nữ không để ý đến hắn, cũng chẳng đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn thẳng về phía trước. Hai mắt cũng không chớp, ánh mắt ngẫu nhiên đem đặt tại cảnh vật xung quanh, đôi mắt như mặt nước trời thu lại lẳng lặng nhu hòa nhìn thế giới.
Tuy nói đây chỉ là tập luyện, không có bất kỳ phong cảnh nɠɵạı cảnh phối hợp, nhưng chỉ cần nhìn kỹ mỗi một động tác nhỏ của Cố An Kỳ, hơi nghiêng đầu, cứ từ từ mà quan sát chăm chú, bạn sẽ theo tầm mắt của cô ấy, “nhìn” thấy đám cỏ ở bên cạnh, hoặc vài con thú lạ trên đỉnh Ngọc Thạch. Bước chân của nàng cũng rất đáng chú ý, từng chút từng chút một chậm lại nhưng không hề mang lại cảm giác cố ý.
Khương Khôn của Tô Dật Phàm cùng Thạch Nữ của Cố An Kỳ phối hợp vô cùng ăn ý, lúc này không hề có dây treo nào treo Tô Dật Phàm, mặc anh ngồi trên ghế, trên đường đi, anh dường như như vô ý, không tốn sức chút nào nằm ở trên ghế, nhưng trên thực tế, hai chân lại nghiêng lên trên, nửa người dưới dùng sức cùng nửa thân trên nới lỏng, quả thật giống như bị chém thành hai nửa khiến người ta cực kỳ kinh ngạc, rốt cuộc làm sao mà anh có thể làm được động tác này.
Từ đầu đến cuối anh với Cố An Kỳ đều giữ khoảng cách khoảng một trượng, Cố An Kỳ chậm, anh cũng chậm, Cố An Kỳ nhanh, anh cũng nhanh. Nhìn thì tưởng như một phân cảnh đơn giản, nhưng thật ra lại đòi hỏi kỹ năng diễn xuất của diễn viên.
Tiếp theo chính là Từ Dao và Sát La vào cuộc, Hứa Toa Toa diễn vai Từ Dao nhìn Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm một cái, bước chân mang theo sự vui sướиɠ, chạy tới bên hai người: “Sư huynh huynh đã về rồi.”
Từ Dao ý cười đầy mặt chạy đến, nhưng đến khi nhìn thấy những vết thương to nhỏ trên người Khương Khôn thì lập tức mở to hai mắt: “Sư huynh… làm… làm sao huynh…”
“Làm sao lại bị thương nặng như thế chứ? Là ai làm huynh bị thương?” Từ Dao khó tin hỏi, nước mắt thoáng chút đã ngập tràn hốc mắt.
Hứa Toa Toa tin chắc cảnh này bản thân diễn vô cùng tốt, không có lỗ hổng nào để người ta bắt lấy, cho dù có chỉ trích, thì Từ Dao đơn thuần lương thiện, nếu quả thật thấy tấm bi thảm này của sư huynh, nhất định sẽ không đè nén được cảm xúc bi thương.
“Ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, gặp chưởng môn xong đến dược phòng lấy thuốc là được, không có gì đáng ngại.” Khương Khôn chống nửa người, nghiêng người qua, “Đã lớn rồi mà còn khóc, thật đúng là ŧıểυ nha đầu chẳng trưởng thành gì cả.”
Khương Khôn cười nói, nâng tay giúp Từ Dao gạt đi nước mắt.
Tốc độ lau nước mắt của Tô Dật Phàm không tính là nhanh, nhưng cũng không coi là chậm, thế nhưng khi tay anh đặt trên mặt Hứa Toa Toa, Hứa Toa Toa lập tức đỏ mặt theo bản năng. Trên tay Tô Dật Phàm có một ít vết chai, đều do năm đó học chơi nhạc để lại. Rõ ràng bàn tay thô như thế, nhưng lại có thể cảm nhạn được sự cẩn thận cùng nội tâm tinh tế.
Chung quy thì Hứa Toa Toa cũng là tay lão luyện, tự nhiên giơ y phục lên lau nước mắt, rồi như làm nũng nói: “Sư huynh coi thường người ta quá.”
Từ lúc Từ Dao đến Thạch Nữ đã đưa lưng về phía nàng, nhìn cây đại thụ vạn năm cao lớn bên cạnh, nhưng không biết vì cái gì, trong khoảnh khắc Hứa Toa Toa làm nũng, nàng dường như cảm nhận được thứ gì đó, hơi quay người lại. Nàng lẳng lặng đưa mắt nhìn Hứa Toa Toa, giống như có chút khó hiểu, rồi lại nhíu mày như tựa hồ không xác định được.
“Thạch Nữ, đây là sư muội Từ Dao của ta. Từ Dao, đây là Thạch Nữ trên đỉnh Ngọc Thạch.” Lúc này Khương Khôn mới ý thực được mình đã bỏ quên Thạch Nữ, nhanh chóng giúp hai người giới thiệu.
“Ồ…” Rõ ràng thấy Từ Dao không yên lòng, nàng nhìn Thạch Nữ một cái, nơi đáy mắt có cảm xúc nói không nên lời.
Thạch Nữ nhìn kỹ Từ Dao, thăm dò linh lực nhưng lại vô ích, chỉ quay đầu lại nhìn Khương Khôn ngồi trên ghế dựa, “Sư huynh muội các ngươi đã gặp nhau, lát nữa nàng cũng có thể thi pháp đưa ngươi xuống núi, ta sẽ không đưa tiễn nữa, núi Ngọc Thạch còn cần ta chăm nom. Hai vị, xin cáo từ.”
Thạch Nữ thản nhiên nói, cũng giống như chính bản thân nàng vậy, thản nhiên, tĩnh lặng, giống như không có dao động tình cảm gì, như dòng suối nhỏ, yên lặng mà tao nhã. Kiều Trí Viễn nhìn thấy Thạch Nữ như thế, nhất thời đã thoát khỏi cảnh diễn, cuối cùng hai mắt vẫn chỉ nhìn theo bóng hình nàng rời đi…